Ban đầu trông thấy Khuynh Diễm khí chất vượt trội, ông còn nghĩ cô là nhân tài một người trên vạn người, nhưng không ngờ chỉ là Ngũ Linh Căn.
Càng nhiều chủng loại linh căn pha tạp, thuộc tính khác biệt bài trừ lẫn nhau, tốc độ tu luyện sẽ càng chậm.
Đơn Linh Căn tu luyện nhanh chóng, Song Linh Căn thì tạm được, Tam Linh Căn là phế linh căn.
Còn Ngũ Linh Căn? Chính là phế vật trong phế vật!
Khuynh Diễm cũng không quá bất ngờ, cô còn tưởng mình không có linh căn.
Nhưng xem đi, cô có đến tận năm cái!
Hệ Thống: \[...\] Ngũ Linh Căn là phế vật, giờ này kí chủ vẫn có thể tự hào?
"Tiểu muội muội không vào, ta cũng không vào." Hàn Cảnh vỗ ngực, dứt khoát nói: "Ta đã nói sẽ bảo vệ muội cả đời."
Đại ca tự bảo vệ mình đi, nước mũi mi còn đang chảy xuống kìa!
"Chuyện này..." Trưởng lão khó xử. Hàn Cảnh là Lôi Linh Căn trăm năm khó gặp, không mau chóng bắt lại là không được.
Ngay lúc trưởng lão đang phân vân không biết làm sao, thì một đệ tử nội môn từ bên trong chạy đến, nói nhỏ vào tai ông mấy câu.
Trưởng lão kinh ngạc nhìn Khuynh Diễm, sau đó gật đầu đồng ý cho cô đi vào.
Hàn Cảnh vỗ ngực khoe: "Tiểu muội muội, muội xem ta có lợi hại không?"
"Cũng không phải nhờ ngươi." Lão già nhà nữ chính đào hố đón ta, mi nhận công cái gì?
"Không nhờ ta làm sao muội được vào? Muội chỉ là Ngũ Linh Căn, là phế..." Hàn Cảnh đang nói thì im bặt, gãi gãi đầu nhìn qua chỗ khác.
Nói nữa sẽ bị đánh đó! Hắn không ngốc!
—
Hàn Cảnh và Khuynh Diễm được đưa đến truyền tống trận, đi vào Linh Pháp Điện.
Chính điện rộng lớn, bài trí đơn giản thoát tục, nhưng cũng không kém phần trang nghiêm khí thế.
Khu vực trung tâm đứng đầy các tiểu hài tử đầu mấy chỏm tóc.
Đám hài tử túm tụm lại với nhau, có lo lắng hồi hộp, cũng có hào hứng mong chờ.
Nhưng tuyệt nhiên không ai đứng gần Khuynh Diễm và Hàn Cảnh. Người được vào đây đều là loại thiên phú linh lực tốt, cảm thấy mình vượt trội nên không muốn giao lưu với Ngũ Linh Căn như Khuynh Diễm.
Bọn họ không thân cận, Khuynh Diễm cũng không để tâm, bởi vì cô đang bận làm một chuyện quan trọng khác...
Đánh giá xem kiến trúc đại điện này đáng bao nhiêu tiền, lột xuống đem bán thì có lời không?
\[Kí chủ, đây là môn phái của ân nhân cô, cô nghiêm túc làm người đi!\] Hệ Thống mỗi ngày đều mệt mỏi.
"Ta chỉ tùy tiện nghĩ một chút, mi gào cái gì?"
\[...\] Ai biết được cô có phát điên làm thật không, nó phải nhắc nhở cho an toàn chứ!
Khuynh Diễm đang nhìn thì chợt cong môi cười, vẫy vẫy tay chào hỏi. Lại gặp nữ chính đại nhân rồi, quả là có duyên nha!
Mạc Huyền: "..." Cô ta cười với mình là có ý gì?
Mạc Huyền dù sao cũng còn nhỏ tuổi, đối mặt với nụ cười cổ quái của Khuynh Diễm không tránh khỏi sợ hãi.
Ả nhanh chóng dời mắt qua nơi khác, nhưng cảm giác ánh mắt sau lưng vẫn đang nhìn mình chằm chằm khiến Mạc Huyền không nhịn được run lên.
"Ngươi làm sao vậy?" Tiểu cô nương y phục lam bên cạnh lo lắng hỏi.
"Ta không sao." Mạc Huyền thấp giọng trả lời.
"Nhưng nhìn ngươi rất không khỏe, có cần nhờ các sư huynh ở đây giúp đỡ không?" Tiểu cô nương y phục lam muốn đi gọi người.
"Mộc Bối, ta không sao." Mạc Huyền vội giữ tay tiểu cô nương lại: "Ta chỉ đang lo lắng thôi."
"Ngươi có Thiên Linh Căn, còn lo lắng cái gì?" Mộc Bối hơi bĩu môi. Nữ hài tử nghĩ sao nói vậy, cũng không hề có ác ý.
Nhưng Mạc Huyền lại cho rằng Mộc Bối đang đố kỵ với mình, đáy mắt ả lóe lên, thấp giọng kể: "Vừa nãy ta nghe nói, có người chỉ là Ngũ Linh Căn mà vẫn được vào đây."
"Làm sao có thể?" Mộc Bối nghi hoặc: "Ngũ Linh Căn là phải vượt ải mà."
"Là những người mới lên nói, không thể giả được."
Mạc Huyền trước đây là Ngũ Linh Căn, ả đã đổi linh lực với Khuynh Diễm, nên ả rất chắc chắn hiện giờ cô là phế vật Ngũ Linh Căn kia.
"Ca ca ta Tam Linh Căn thì bị giữ bên ngoài!" Mộc Bối tức giận hỏi: "Kẻ nào lại được thiên vị như vậy chứ?"
"Chính là người y phục hồng nhạt bên kia." Mạc Huyền dùng lời nói ám chỉ Khuynh Diễm, nhưng từ đầu đến cuối đều không dám ngoảnh lại nhìn cô.
Mộc Bối tính tình nóng nảy, lại rất yêu thương ca ca, vừa nghe chuyện Khuynh Diễm, lập tức không phục muốn náo loạn.