Khuynh Diễm đang lắc lư về Tuyệt Tình Phong thì chợt cả người đổ gục xuống, trái tim đau như bị vật sắc nhọn đâm xuyên qua.
Cô trấn định sờ lên ngực, không có vết thương.
Vận ma khí đi một vòng kiểm tra thân thể, cũng không phát hiện nội thương.
Nhưng cơn đau nhức cực kỳ rõ ràng, thậm chí cảm giác cái chết gần trong gang tấc.
Khuynh Diễm tìm một chỗ an toàn ngồi xuống, bình tĩnh mỉm cười, rút đao ra.
\[Kí chủ, cô định làm gì?\] Hệ Thống nhìn thấy đao liền sinh bóng ma tâm lý.
Khuynh Diễm không nhiều lời: "Qua thế giới tiếp theo."
Đang yên đang lành tự dưng phát đau, nếu không phải thân thể này có quỷ thì cũng là Hệ Thống chơi cô.
Bị hố nhiều như vậy, đi sớm cho an lành.
\[...\] Không phải lỗi của nó!
\[Kí chủ đừng làm bậy, ta có thể giải thích, cô chờ một chút, rồi sẽ không còn đau nữa.\] Hệ Thống nói một tràng trấn an, bắt đầu thuyết pháp nguyên nhân hậu quả ngăn cản Khuynh Diễm.
Theo lời của nó, thứ làm cô đột nhiên đau đớn là nguyện vọng của nguyên chủ, chuyện này nó không thể khống chế.
Nguyên chủ muốn cô bảo vệ ân nhân, cũng không phải nói suông. Quân Hoa an toàn, cô sẽ thong dong tự tại.
Nhưng nếu để hắn bị thương, mặc kệ là do ai gây ra, cô đều phải cùng lúc gánh chịu đau đớn với hắn.
\[Quân Hoa đau một khắc thì cô đau nửa canh giờ, hắn đau nửa canh giờ thì cô đau một canh giờ, tóm lại thời gian đau nhân lên gấp đôi...\] Giọng nói Hệ Thống dần trở nên yếu ớt.
Khuynh Diễm: "..." Thiết lập này có khác nào đào hố chôn ta không?
Qua thế giới tiếp theo là lựa chọn chính xác!
Hệ Thống lần nữa gào lên.
—
Khuynh Diễm nói qua thế giới tiếp theo cũng chỉ là đe dọa Hệ Thống giảm thời gian đau xuống, chứ cô không thật sự làm càn.
Khế ước linh hồn vẫn còn đó, đâu thể nói bỏ là bỏ... trong trường hợp phát rồ, có là linh hồn ta cũng bỏ.
Tổ chức lừa đảo bọn mi đừng quá kiêu ngạo!
Hệ Thống: \[...\] Không sợ người lợi hại, chỉ sợ kẻ điên đến bản thân mình cũng dám hủy diệt.
Nó muốn offline trị liệu tinh thần.
Khuynh Diễm tìm khắp sơn động cũng không thấy bóng dáng Quân Hoa, mãi đến khi cô sắp lật tung Tuyệt Tình Phong thì hắn mới chậm rì rì xuất hiện.
Tiểu cô nương nhỏ nhắn ngồi trên cành cây, chân đu đưa qua lại, miệng ngâm nga hát, khung cảnh cực kỳ hài hòa... nếu khu rừng phía sau cô không chìm trong biển lửa.
Quân Hoa bước đến, giơ tay thi triển thuật pháp, linh khí lành lạnh quét về phía đám lửa, sau đó lửa bốc cháy càng mãnh liệt hơn.
Con ngươi lãnh đạm của hắn thoáng hiện kinh ngạc, lúc này hắn mới dời mắt nhìn qua Khuynh Diễm.
Tiểu cô nương từ trên cành cây cong chân nhảy xuống, mỉm cười chào hỏi: "Hóa ra sư phụ còn sống à?"
Quân Hoa không để ý lời nói bất kính của Khuynh Diễm, giọng nói lành lạnh vang lên: "Lửa này là ngươi tạo ra?"
Khuynh Diễm nghiêm túc giảng đạo lý: "Không có chứng cứ thì không nên nói lung tung, dù người là sư phụ ta cũng không ngoại lệ, lửa này xác thực là do ta tạo ra."
Quân Hoa: "..." Nghe một đoạn phía trước, hắn còn nghĩ mình vừa đổ oan cô.
Dường như Quân Hoa hơi nghi hoặc, lát sau lại tiếp tục nói: "Ngươi có thể ra khỏi kết giới Tuyệt Tình Phong."
"Cho nên?" Ta ra ra vào vào hơn nửa năm nay, giờ mi mới đề cập tới, đường truyền của mi bị lag à?
Quân Hoa không trả lời vấn đề cũ, đều đều nói tiếp: "Ngươi tu ma."
"Sư phụ biết nhiều như vậy..." Khuynh Diễm híp mắt mỉm cười: "Có phải ta nên giết người diệt khẩu không?"
"Được." Quân Hoa gật đầu: "Lấy lửa của ngươi đốt ta."
Khuynh Diễm: "..." Thật lòng?
"Sư phụ rất muốn chết sao?"
Quân Hoa không trả lời, nhưng nhìn vào ánh mắt hắn, Khuynh Diễm có thể khẳng định. Tên này xác thực thèm chết!
Cho nên...
"Vết thương trên ngực sư phụ, là do người tự đâm?"
Quân Hoa mặt không đổi sắc, gật đầu. Hắn cũng không hề thắc mắc làm sao cô có thể biết được.
Khuynh Diễm muốn chửi má nó!
Thiết lập bệnh hoạn này rõ ràng là đang chơi cô.
Muốn cô bảo vệ một kẻ luôn đi tìm chết, còn phải san sẻ nỗi đau thể xác với hắn, có khác nào đào hố chôn cô không?
Thân thể Quân Hoa khẽ động, nhoáng một cái nhảy vào trong biển lửa, tự sát.
Khuynh Diễm: "..."
Bàn tay nhỏ bé giơ lên, lửa đang cháy mãnh liệt lập tức biến mất, nam tử đứng giữa tro tàn, đôi mắt thanh lãnh thoáng hiện thất vọng.
Hắn ngẩng đầu, cánh môi khẽ động đậy: "Giết ta."
Khuynh Diễm sắp bùng nổ rồi, xắn áo hùng hổ bước qua, kéo tay Quân Hoa ra lệnh: "Theo ta trở về!"
Cô mạnh mẽ lôi hắn đi, sau đó khựng lại, Quân Hoa không nhúc nhích, cô kéo không nổi...
Cái này có chút xấu hổ.
\[Mời kí chủ tự ý thức, cô chỉ là một đứa bé, sư phụ cô đã sống ngàn tuổi, cô kéo hắn làm gì?\] Tưởng mình là nam chính đang đóng phim ngôn tình chắc?
Khuynh Diễm giữ vững nụ cười, quay đầu nhìn người phía sau: "Sư phụ, theo ta về."
Nam tử cúi đầu, trong đôi mắt lãnh đạm của hắn không có nhiều biến hóa, hắn nhìn cô nhưng lại như không phải nhìn cô, một lúc lâu sau hắn mới chậm chạp mở miệng.
"Giết ta."
Khuynh Diễm: "..." Giết cái đầu mi!
—
Quân Hoa ngồi trên giường đá, mờ mịt nhìn tiểu cô nương đang bôi thuốc lên vết thương trên ngực hắn.
"Không phải ngươi nói trở về sẽ giết ta sao?"
"Biết rồi biết rồi, ngồi yên đi, lát nữa giết." Khuynh Diễm qua loa gật đầu.
Quân Hoa nghe lời giữ yên lặng, nhưng lát sau lại thấy không đúng.
"Dù sao ta cũng chết, ngươi bôi thuốc cho ta làm gì?"
Khuynh Diễm không kiên nhẫn: "Ta dư thuốc, ta thích lãng phí, cũng không phải việc của sư phụ, người bớt quản đi."
Quân Hoa: "..." Nhưng thuốc bôi lên cơ thể hắn, hắn không được quản sao?
Khuynh Diễm loay hoay một hồi, cuối cùng cũng xử lý xong vết thương của Quân Hoa.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đến liền phát hoảng, nhát cắt như đâm xuyên tim, thảo nào khi nãy cô đau như vậy.
Khuynh Diễm nghi hoặc. Tên này không biết đau sao?
Tim cũng đâm qua rồi, sao vẫn có thể tiếp tục sống?
Cái này rõ ràng là bật hack!
Quân Hoa cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang cài lại y phục giúp mình, lại hỏi: "Ngươi giết ta được chưa?"
"Ta chỉ giết mỹ nhân, vết thương của sư phụ quá xấu xí, không giết." Khuynh Diễm bịa lý do cực kỳ thuận miệng.
"Ta mặc y phục, ngươi không thấy vết thương." Quân Hoa phản bác.
"Ừm..." Khuynh Diễm hơi suy nghĩ: "Ta nói ta có hỏa nhãn kim tinh nhìn xuyên thấu y phục, sư phụ tin không?"
"..."
Quân Hoa kéo áo đứng dậy, quay lưng lạnh lùng đi ra ngoài.
Mặc dù biểu hiện hắn vẫn luôn lãnh đạm, nhưng Khuynh Diễm nhìn ra được tên này đang tức giận.
Cô mỉm cười gọi với theo: "Sư phụ giữ gìn thân thể, bị thương sẽ không được ta giết đâu nha."
Tiếng nói vừa dứt, gốc lê trước sơn động lập tức run lên, cánh hoa trắng thuần thi nhau rơi xuống, như cùng bày tỏ nỗi tức giận của người nào đó.
Khuynh Diễm bắt lấy cánh hoa, độ cong nơi khóe môi bất giác sâu hơn mấy phần.