Thời điểm khảo nghiệm năng lực định kỳ cận kề, các đại môn phái đều đang trên đường mang tiểu đệ tử đến Linh Cảnh Sơn.
Tại khách điếm Y Kinh, lão nhân tóc bạc phiền muộn thở dài, đáy lòng bồn chồn không yên.
Việc dẫn đội đi Linh Cảnh Sơn vốn do trưởng lão chấp sự của Đông Thanh Tông phụ trách, nhưng năm nay Nguyên Cát lại đích thân nhận nhiệm vụ.
Trong đội có một tiểu tổ tông chuyên thừa nước đục thả câu bòn rút tiền người khác, lại thêm đồ đệ truyền thừa của ông bất phân đúng sai hùa theo cô.
Các trưởng lão chấp sự vừa nghe hai từ 'dẫn đội' liền đua nhau chạy trốn, cuối cùng vẫn là chưởng môn ông tới chịu tội.
Từ khi khởi hành đến nay, cứ mỗi lần dừng chân nghỉ ngơi là Khuynh Diễm lại biến mất, canh chừng không được mà theo dõi cũng bị cắt đuôi.
Khuynh Diễm ra ngoài như thế, làm ông thật sự rất lo lắng.
Cô đi chỉ có một mình, lỡ đâu bị người ta bắt nạt... vậy thì tốt, chứ để cô bắt nạt người ta thì toi rồi!
Đông Thanh Tông chỉ còn lại miếng danh dự mỏng dính, sớm muộn cũng bị chọc thủng dưới bàn tay ma quỷ của cô.
Kính lão đắc thọ, không thể cho chưởng môn ông một ngày bình yên sao?
——
Trong hẻm nhỏ.
Tiểu cô nương gác chân lên tảng đá, thanh đao trên tay phập một tiếng cắm xuống đất: "Đường này không do ta mở, cây này cũng không phải ta trồng, nhưng muốn an toàn rời khỏi đây thì lập tức để đồ lại cho ta!"
Đám hài tử: "..." Lý lẽ ở đâu?!
Lời thoại chính hiệu của thổ phỉ cũng không ngang ngược như cô ta!
"Ngươi biết bọn ta là ai không?" Tiểu hài tử đối diện khản cổ hét lên: "Bọn ta là đệ tử của Hoàng Hạc Tông!"
"Hoàng Hạc thì sao?" Khuynh Diễm hất cằm kiêu ngạo: "Ta còn là đệ tử của Đông Thanh Tông đây này!"
Đám hài tử: "..." Đông Thanh Tông?
Là cái đám tu không lo tu, cả ngày chuyên đi lừa đảo sao?!
Ngoài thiên hạ vô địch cặn bã ra, thì bọn họ còn làm được cái gì?
"Ngươi tên gì?" Tiểu hài tử tức giận hỏi. Đánh không thắng, nói không lại, phải biết tên để về mách sư phụ!
"Bổn đại tiên thấy việc bất bình rút đao tương trợ, các ngươi không cần tìm cách báo ân ta." Khuynh Diễm khoát tay hào phóng.
Đám hài tử: "..." Ai muốn báo ân?
Bọn họ hỏi tên để báo thù! Là báo thù!!
Khuynh Diễm mỉm cười, chậm rãi nói tiếp: "Bất quá nếu các ngươi đã thành tâm muốn hỏi..."
Hệ Thống nhảy ra: \[Thì chúng ta sẵn lòng trả lời.\]
\[Để đề phòng thế giới bị phá hoại!\] Hiệu ứng ánh sáng.
\[Để bảo vệ nền hòa bình thế giới!\] Hiệu ứng âm thanh.
Khuynh Diễm: "..." Nó bị chập mạch à?
\[Chúng ta đại diện cho những nhân vật chính diện.\] Hiệu ứng pháo hoa.
\[Đầy khả ái và ngây ngất lòng người.\] Hiệu ứng nhạc vũ trường.
Khuynh Diễm: "..."
Câm miệng!
\[Kí chủ Khuynh Diễm số 33, Hệ Thống trứng nhỏ số 666. Chúng ta là Đội...\]
Cạch!
Rầm rầm!
Khuynh Diễm một đao chém nát tảng đá thành mảnh vụn.
Mẹ nó, cô muốn cắt đứt liên hệ với thứ thần kinh này!
\[...\] Giờ thì kí chủ đã thấu hiểu cảm giác hằng ngày của nó rồi đó.
Nó có thần kinh cũng là do cô lây!
Đám tiểu hài tử ôm nhau run rẩy. Bọn họ chỉ hỏi tên cô thôi, đâu cần dằn mặt họ như vậy... Nữ nhi sao mà hung dữ quá!
"Ngươi là Đồng Khuynh Diễm." Thiếu niên y phục vàng nhạt từ đầu vẫn luôn im lặng, lúc này vừa mở miệng đã bắt ngay tên của Khuynh Diễm.
"Đồng Khuynh Diễm?" Một hài tử đột nhiên gào lên: "Thật sự là phế vật Đồng Khuynh Diễm!"
Thảo nào cứ cảm thấy ngữ điệu ngang ngược kia rất quen thuộc, giờ mới nhớ ra, trong bức thư khiêu khích phát đại trà, cô cũng dùng giọng ngông cuồng khiến người ta chán ghét này!
"Bổn đại tiên biết mình xinh đẹp, nhưng các ngươi có cần kích động vậy không?" Khuynh Diễm sợ hãi vỗ ngực: "Hét to thế làm gì? Lỡ bổn đại tiên giật mình làm rơi đao xuống cổ các ngươi thì sao?"
Đám hài tử giơ tay ôm chặt cổ, run rẩy nhìn tảng đá bị bổ đến tơi tả bên kia.
Bọn họ không muốn đời kết thúc như một cục đá đâu!
"Đồng Khuynh Diễm, ngươi là người của tông môn lại đi bênh vực ma tu. Hành vi của ngươi đây là muốn phản bội Tu Chân Giới?" Thiếu niên giọng điệu sắc bén, vài ba câu liền chụp xuống trọng tội.
Đại chiến nhân ma hai trăm năm trước đã để lại ám ảnh sâu sắc trong toàn bộ Tu Chân Giới.
Tu chân giả sợ nhất là bị nghi ngờ câu kết ma tu, đẩy ra tội danh này, chắc chắn sẽ khiến cô sợ hãi mà cầu xin hắn.
Khuynh Diễm lắc đầu phủ nhận: "Ta không có ý định phản bội..." ở hiện tại, còn tương lai thì tùy tâm.
"Ta tận mắt nhìn thấy ngươi cứu ma tu, lời của ta sẽ là chứng cứ. Nếu ngươi đã biết sai thì mau cúi đầu nhận lỗi, ta sẽ niệm tình bỏ qua cho ngươi lần này." Thiếu niên ra vẻ bề trên ban ân huệ.
"Chứng cứ?" Khuynh Diễm hơi suy nghĩ, búng tay: "Vậy ta lập tức hủy chứng cứ là được rồi."
Thiếu niên: "..." Cô ta có ý gì?
Cô ta... muốn giết hắn diệt khẩu sao?
Thiếu niên siết chặt nắm đấm, cắn răng đe dọa: "Câu kết ma tu là trọng tội, nếu ngươi lại dám sát hại ta, thì sẽ không còn đường quay về!"
"Không về được thì phát đường khác mà đi." Khuynh Diễm thản nhiên vung tay.
Thiên hạ rộng lớn, đâu cần chết dí một chỗ.
Không thành tiên thì thành ma, nơi nào ta cũng dư sức tỏa sáng!
Thiếu niên không thể tin nhíu chặt mày. Tại sao cô ta vẫn bình tĩnh? Là do có sư phụ tiên tôn chống lưng sao?
Tấn công chỗ dựa của cô ta chắc chắn sẽ làm cô ta sợ hãi!
"Ngươi đừng tưởng có Quân tiên tôn thì không sao. Nếu mọi người biết được chuyện hôm nay, dù có là Quân tiên tôn cũng phải quỳ xuống nhận lỗi!"
Thiếu niên cảm thấy khí thế của người đối diện bỗng trở nên cực kỳ đáng sợ, áp lực nặng nề đổ xuống làm hắn không nhịn được lùi lại.
"Ngươi... ngươi nghe không hiểu sao? Ta nói Quân tiên tôn cũng không bảo vệ được ngươi!"
Khuynh Diễm chậm rãi nhếch môi, nhàn nhạt khuyên nhủ: "Đừng nhọc lòng vì ta, hãy dành thời gian lo lắng cho chính mình đi nha, tiểu bảo bối."
Ba chữ 'tiểu bảo bối' hòa trong tiếng cười khúc khích đập vào tai thiếu niên, cứ như thanh âm ác quỷ gọi hồn giữa đêm khuya, điểm danh kéo hắn xuống địa ngục.
Tiểu cô nương từng bước tiến đến, độ cong nơi khóe môi một li cũng không xê dịch, chẳng khác gì con rối vải được may lên miệng nụ cười.
Đồng tử cô mở to không chớp, ánh nhìn quái dị rùng rợn.
Lưỡi đao kéo lê trên mặt đất, vang lên tiếng ma sát chói tai.
Đáy lòng thiếu niên hoảng loạn như bị đẩy đến bờ vực thẳm. Cô ta... cô ta là ma quỷ!
Thiếu niên liều mạng ôm chặt tay nải, kéo tiểu sư đệ bên cạnh đẩy về phía Khuynh Diễm.
Tiểu hài tử không thể tin trợn mắt nhìn thiếu niên, chỉ thấy hắn dùng mình làm vật thế tội, còn bản thân nhanh chóng quay lưng bỏ chạy.
Lưỡi đao xé rách không gian lao tới, xẹt ngang trước mũi hắn, lọn tóc bị khí lưu bén nhọn chém đứt, thiếu niên hoảng hốt ngã ngược về phía sau.
Đao ong lên một tiếng cắm xuống đất.
"Tiểu bảo bối đi đâu vậy? Sao lại không dẫn theo ta nha?"
Đôi hài đỏ thêu hoa xuất hiện trong tầm mắt, giọng nói tiểu cô nương dịu dàng mềm mại, nhưng dội vào tai thiếu niên hoàn toàn là âm thanh của ma quỷ.
Hắn cố nhịn run rẩy, thò tay vào y phục tìm kiếm đồ vật, nhưng còn chưa chạm được thứ gì thì chân trái đã bị đá khuỵu xuống.
"Ngươi muốn sư phụ ta quỳ nhận tội kiểu nào? Là quỳ một chân?"
Lời nói vừa dứt, chân phải thiếu niên cũng bị đánh ngã xuống.
"Quỳ hai chân?"
Giây tiếp theo, cả người hắn đổ rạp trên mặt đất.
"Hay là quỳ toàn thân như vậy thì đẹp mắt hơn?"
Khuynh Diễm cực kỳ ham học hỏi mỉm cười.
Tên mặt đơ còn chưa quỳ hành lễ với ta, thằng nhãi mi lại muốn hắn quỳ!
Đây rõ ràng là dòm ngó bò lên đầu ta!
Mẹ nó ta để mi bò!
\*\*\*
Chú thích: Đoạn múa lân làm loạn của Hệ Thống chính là mượn thoại của Đội Hỏa Tiễn \(serie phim hoạt hình Pokémon \- người sáng tạo: Tajiri Satoshi và Sugimori Ken\).
Lời thoại phía trên Vũ đã đổi một vài chữ, đây là lời gốc:
"Nếu các người thành tâm muốn biết, thì chúng tôi sẵn lòng trả lời.
Để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình thế giới.
Chúng tôi đại diện cho những nhân vật phản diện, đầy khả ái và ngây ngất lòng người.