Sau đó không biết tiếp theo nên làm thế nào, yên lặng mở to mắt nhìn cô.
Khuynh Diễm hơi nhíu mày, bàn tay vịn lấy vai hắn đẩy ra, Quân Hoa hiểu hành động này của cô là vẫn tức giận hắn, vậy nên nhất định không chịu buông, nhắm mắt cố chấp bám chặt.
Cánh môi mềm mại chạm vào, lại nhẹ nhàng tách ra, sau đó lại chạm vào, cực kỳ không có tiết tấu, vụng về lại hỗn loạn.
Khuynh Diễm cảm thấy tim đập hơi nhanh... không phải tim của cô, là tim của Quân Hoa. Cơ thể hắn bất thường, cô đều sẽ thông qua nguyện vọng nguyên chủ cảm nhận được.
"Sư phụ." Khuynh Diễm mạnh mẽ kéo ra khoảng cách: "Chú ý bệnh tim của người."
"... Ta không có bệnh tim." Quân Hoa mờ mịt lắc đầu.
"Người có."
"Ta không..." Khuynh Diễm kéo tay Quân Hoa đặt lên ngực hắn, Quân Hoa lập tức im bặt. Tại sao tim hắn lại đập nhanh như vậy?
Thật sự có bệnh rồi sao?
Khuynh Diễm đỡ Quân Hoa ngồi thẳng dậy, nhạt giọng hỏi hắn: "Sư phụ hôn ta làm gì?"
Lão già đã dặn không được hôn loạn, mi lại đánh lén ta.
Đừng tưởng mi say thì ta bỏ qua cho mi.
"Ngươi tức giận, phải hôn hôn để không giận nữa." Quân Hoa nghiêm chỉnh trả lời, nói được mấy chữ lại nghiêng người muốn ngã xuống.
Khuynh Diễm đỡ hắn lại: "Ai nói với sư phụ giận thì phải hôn?" Mẹ nó đứa nào dạy mi?
"Ta thấy..." Quân Hoa cố gắng nhớ, một lúc lâu mới nhớ ra được: "Tương Mộng Lâu."
Khuynh Diễm: "..." Trở về đốt Lãnh Huyết Phong lần nữa!
"Trăng hôm nay thật đẹp, Tuyệt Tình Phong rất lạnh..." Quân Hoa ngã vào cánh tay Khuynh Diễm, nhỏ giọng lẩm bẩm, nội dung rời rạc không rõ.
"Đi về thôi."
"Ta không muốn." Quân Hoa lắc đầu: "Sơn động quá tối, ta chỉ có một mình, không có đèn, không có ánh sáng, không có ngươi..."
Giọng nói hắn càng về sau càng nhỏ dần, hai mắt hắn nhắm lại, đầu tựa vào bàn tay Khuynh Diễm ngủ thiếp đi.
Cô vẫn ngồi đó im lặng nhìn hắn, cũng không rõ đang nghĩ gì.
Lát sau, Khuynh Diễm tiến đến gần, con ngươi tĩnh lặng thoáng có tia sáng lay động.
Cô cong ngón tay, chạm vào môi Quân Hoa, nhẹ ấn xuống, sau đó tách ra.
Lần nữa tiếp tục ấn xuống, tách ra.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, đến khi môi Quân Hoa dần hiện lên màu đỏ ửng, Khuynh Diễm mới chậm chạp buông tay.
Cúi đầu xuống, hôn.
Bàn tay cô nhẹ xoa gò má hắn, học theo động tác của hắn, lúc nặng lúc nhẹ đè xuống môi hắn.
Khuynh Diễm từ đầu đến cuối đều mở to mắt, đồng tử đen láy vẫn an tĩnh không có cảm xúc, không giống như đang hôn, mà giống như đang nghiêm túc nghiên cứu thứ gì đó.
Qua một lúc lâu, cô đạt được kết luận.
Lão già luôn căn dặn cô không được hôn nam nhân.
Nhưng môi Quân Hoa rất mềm, nhìn rất đẹp, hôn cũng rất tốt. Tại sao không được hôn?
Quả nhiên là có đồ tốt muốn che giấu cô! Ông lão xảo trá!
"Ân nhân, người vẫn chưa về sao..." Hữu Vân ôm lồng đèn từ ngoài cổng đi vào, sau đó vội vàng xoay lưng lại: "Không! Ta không nhìn thấy gì cả!"
"Đêm nay ta ngủ ở đây." Khuynh Diễm bình tĩnh ngồi thẳng dậy, ôm Quân Hoa dựa vào mình, nhàn nhạt thông báo.
Hữu Vân mặt méo xệch. Nhà hắn chỉ có một phòng, cô ở đây thì hắn ở đâu?
"Ngươi có ý kiến?" Khuynh Diễm nhướng mày.
"Không ý kiến, không ý kiến." Hữu Vân liều mạng xua tay: "Đừng nói ân nhân muốn ngủ một đêm, người ngủ một trăm đêm ta cũng không có ý kiến."
"Được, cái này là ngươi nói đó nha." Khuynh Diễm hào sảng nhận lấy lòng tốt của Hữu Vân.
"..." Cho ngươi nịnh nọt! Cho ngươi vuốt mông ngựa! Cho ngươi nói mê nói sảng!
Có cái nhà cũng bị cướp luôn rồi!
Hữu Vân lén lút tự tát mình mấy phát, sau đó lại đi vào phòng chuẩn bị chăn nệm mới cho Khuynh Diễm.
Dù cô có ức hiếp hắn, cướp sân nhà hắn ngắm trăng, đoạt phòng ngủ hắn, thì cô vẫn là ân nhân hắn.
Phải đối đãi ân nhân thật tốt! Quan trọng nhất là, hắn đánh không lại cô!
\*\*\*
Mục tiêu vượt xa dự kiến, yêu thương yêu thương. Cùng chờ đón cơn bão ngày mai nào!