Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 192: Chương 97.1: Tà Ma Ngoại Đạo (29)



Mạc lão tĩnh tọa trên giường đá, ma khí trộn lẫn linh khí nhiễm bẩn cùng vờn quanh thân thể, sắc mặt ông ta đầy đè nén, như đang cố chịu đựng thống khổ nào đó.

Chợt ông ta mở mắt, máu tươi từ cổ họng phun trào, nhuộm ướt một mảng y phục.

Mạc lão không gượng dậy nổi, uất hận cuồn cuộn dưới đáy lòng.

Hắc Vụ Quyết không cải thiện được tình trạng thân thể ông ta.

Năm xưa kẻ bày cách cho lão sư phụ Quân Hoa hạ khế ước nô lệ là tổ tiên Mạc gia, Mạc lão trong một lần đọc sách cổ của gia tộc đã phát hiện bí mật này.

Biết Tử Ngưng là tâm ma, ông ta liền dùng trận pháp hút lực lượng hắn rót vào phong ấn Bích Hải Sơn, để phóng thích ma khí ra ngoài.

Nhưng điều ông ta không ngờ đến là, ma khí Bích Hải Sơn cũng không thể giúp cải thiện tình trạng thân thể ông ta.

Từ sau lần bị Khuynh Diễm treo lên cây đốt vào tám năm trước, bên trong ông ta như có ngọn lửa không ngừng thiêu cháy lục phủ ngũ tạng, khiến tình hình ông ta càng ngày càng nguy kịch.

Đồng Khuynh Diễm, tâm địa rắn rết!

Hiện tại cô lại còn vạch trần chân tướng những chuyện ông ta đã làm, khiến ông ta bị các đại môn phái truy sát khắp nơi.

Mỗi ngày đều trốn chui trốn nhủi, tu vi suy yếu, mà danh tiếng cũng không còn, ông ta cực kỳ oán hận!

Tất cả những thứ này, đều là lỗi của Đồng Khuynh Diễm! Ông ta có chết cũng phải kéo theo cô!

Rầm!

Hòn đá chặn trước sơn động bị người ta đạp sập xuống, Mạc lão siết chặt vũ khí, cảnh giác nhìn qua.

Thân ảnh thiếu nữ giẫm lên ánh sáng mà đến, dung mạo cô chầm chậm hiện ra, là khuôn mặt mà Mạc lão căm hận nhất!

"Củ Gừng Già, ta tìm ông thật vất vả nha." Khuynh Diễm mỉm cười, thái độ như bằng hữu nhiều năm xa cách nay được trùng phùng.

Nhưng Mạc lão lại nhìn cô như kẻ thù không đội trời chung: "Đồng Khuynh Diễm, ngươi đến đây làm gì?"

"Chưa nghĩ ra, hay là... nướng củ gừng tập hai đi!" Khuynh Diễm vui vẻ nói.

Mạc lão căm hận đến hai mắt đỏ ngầu.

Nếu không phải tu vi ông ta càng ngày càng suy yếu, thì mối thù tám năm trước ông ta đã sớm đòi cô trả đủ cả gốc lẫn lãi.

Hôm nay cô còn dám nhắc tới! Ông ta sẽ để cô có đến mà không có về!

"Đồng Khuynh Diễm, ngươi nghĩ ngươi có thể an toàn rời khỏi đây sao?"

Mạc lão tính tình đa nghi xảo trá, nơi trú ẩn của ông ta đương nhiên sẽ sắp đặt cạm bẫy.

Khuynh Diễm cũng không phải không đề phòng, cô giật sợi dây thừng trên tay, người bên ngoài theo lực bị kéo mạnh vào trong, ngã đập xuống mặt đất.

"Tiểu Huyền!" Mạc lão lo lắng muốn xông lên.

"Gia gia..." Mạc Huyền sợ hãi ngẩng đầu.

"Ngươi thả Tiểu Huyền ra, ta sẽ cho ngươi một con đường sống." Mạc Lão nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gằn giọng uy hiếp.

"Củ Gừng Già, xem ra ông không rõ tình hình rồi." Khuynh Diễm nhướng mày, nhếch môi cười nhạt: "Người được quyền ra điều kiện không phải ông, mà là ta."

"Ngươi nghĩ ngươi có thể uy hiếp ta?" Đáy mắt Mạc Lão hiện lên sắc bén.

Ông ta phất tay, trên vách đá tối đen chậm rãi xuất hiện những đường vân đỏ sẫm, dày đặc chồng chéo lên nhau, chứa đựng sát khí dữ tợn.

"Nếu ta khởi động trận pháp này, chờ đợi ngươi chính là gân mạch đứt đoạn, thịt nát xương tan." Mạc Lão cực kỳ nắm chắc đe dọa.

"Khởi động đi." Khuynh Diễm cười đến vô cùng xinh đẹp, nói: "Người chết cũng không phải một mình ta nha."

"Tuổi trẻ tự đắc, ngươi quá ngây thơ rồi." Mạc lão không hề sợ hãi. Ông ta sắp xếp sẵn trận pháp, chắc chắn đã chuẩn bị đủ để bảo vệ mình và Mạc Huyền.

"Ngây thơ?" Khuynh Diễm kẹp đồ vật giữa hai ngón tay, nhàn nhạt hỏi: "Là cái này sao?"

Con ngươi Mạc Lão co rụt mạnh, mắt trừng to nhìn tấm đồ đằng màu đỏ trên tay Khuynh Diễm, đó là thứ bảo vệ Mạc Huyền khỏi sự tấn công của trận pháp.

Sao lại rơi vào tay cô ta?

Ánh mắt Mạc Lão hiện lên một tia âm ngoan, thủ quyết thi chú, đồ đằng lập tức nảy mạnh lên muốn thoát ra.

Khuynh Diễm nhếch môi cười, xoay đầu ngón tay, ngón lửa đỏ rực bốc lên, đồ đằng nháy mắt cháy rụi, tro bụi tản ra không còn dấu vết.

"Ngươi..." Mạc Lão trợn mắt không thể tin, đồ đằng của ông ta không thể dễ dàng hủy như thế!

Thuật pháp ngũ hành thông thường không cách nào đốt cháy nó!

Chợt Mạc Lão ngoác miệng cười to, đáy mắt hiện lên điên cuồng: "Ha ha ha! Ngươi hủy nó đi, cũng sẽ không còn thứ gì bảo vệ ngươi khỏi sự tấn công của trận pháp!"

"Đáng sợ vậy sao?" Khuynh Diễm nhướng mày cười, dao găm chậm rãi đặt lên cổ Mạc Huyền.

Ả ta vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch tái xanh, rơi nước mắt lã chã cầu cứu Mạc Lão: "Gia gia... gia gia, cứu con!"

"Dừng tay!" Mạc Lão gầm thét ra lệnh.

Khuynh Diễm thản nhiên rạch dao xuống.

"Đồng Khuynh Diễm, là ngươi ép ta! Là ngươi ép ta!" Mạc Lão hai mắt đỏ ngầu gào lên: "Ta nhất định sẽ kéo ngươi xuống địa ngục!"

Dứt lời, ông ta lập tức phất tay, dồn hết tu vi còn sót lại tận lực khởi động trận pháp.

Những đường vân màu đỏ trên vách tường chậm chạp nhúc nhích, như sinh mệnh ngủ say được kêu gọi thức tỉnh.

Bóng tối bao trùm toàn bộ không gian, chỉ còn lại những đường vân tỏa ra ánh sáng đang lắc lư mãnh liệt.

Chúng đột ngột tách ra khỏi vách tường, từ trên cao đổ ập xuống tạo thành tấm lưới sắc bén, muốn cắt nát tất cả mọi thứ chúng chạm vào.

Mạc lão lao về phía Mạc Huyền, nhét đồ đằng bảo vệ vào tay ả, lại hướng đến Khuynh Diễm, nặn ra nụ cười tràn ngập dữ tợn, đáy mắt vặn vẹo tàn độc: "Ha ha ha! Ngươi phải chết! Ngươi nhất định phải chết cùng ta!"

"Đáng tiếc, người duy nhất phải chết tại đây là ông."

Khuynh Diễm nói rất nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí tự tin và dáng vẻ kiêu ngạo của cô như thống trị tất cả.

Mạc lão trợn to mắt không thể tin, thứ cuối cùng ông ta nhìn thấy là một màu đỏ rực trời và nụ cười cổ quái chẳng khác gì ác ma...

Không! Ông ta không muốn chết!

Ầm ầm!

Sơn động nổ tung, thiếu nữ toàn thân đầy máu, chậm rãi bước ra từ bên trong ngọn lửa đỏ rực.

Cô nhếch môi cười, kiêu ngạo mà rực rỡ, bước chân cô vững vàng như bàn thạch, nghênh ngang đạp trên lửa mà đi, diễm lệ như chiêu dương, quỷ dị như tu la, sắc sảo đến ma mị.

Ánh lửa chủ động tách ra, tạo thành một lối đi nhỏ, lưu luyến quấn lấy cô, vừa sợ hãi lại vừa nịnh nọt.

Khuynh Diễm đưa mắt nhìn quanh một vòng, xác định nơi này chắc chắn không còn ai khác... cô chống đao ngã xuống đất.

Mẹ nó, suýt thì sang thế giới tiếp theo rồi.

Có kẻ nấp trong bóng tối giở trò, bỏ đồ vật không thuộc về thế giới này vào trận pháp của Mạc lão.

Khuynh Diễm siết chặt chiếc vòng làm bằng vảy Cẩm Lý, vòng tay đã đứt, ánh sáng bạc có chút ảm đạm.

Là lực lượng Quân Hoa đặt vào bảo vệ cô, nếu không nhờ nó giúp sức, có lẽ cô đã hồn phi phách tán.

Ánh mắt Khuynh Diễm rơi vào giữa không trung, đồng tử hơi lóe lên, khí tức quanh thân chậm rãi biến đổi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.