Khuynh Diễm sờ sờ mặt Diệp Nhiên thêm mấy cái, cầm hai bàn tay hắn lên che trước mắt hắn, nhạt giọng nhắc nhở: "Giữ yên như vậy."
Diệp Nhiên hé ra hai ngón tay, chớp chớp mi hỏi: "Tại sao nha?"
"Giờ có làm theo không?"
"... Làm."
Diệp Nhiên ngoãn ngoãn che kín hai mắt lại.
Tiểu Biên Biên hung quá, hắn sợ bị cô đánh.
Khuynh Diễm hài lòng quay đầu, thấy Diệp Quý đang cố sức vặn tay nắm cửa muốn ra ngoài, có vẻ hắn đã trốn qua đó từ rất lâu.
Cạch.
Dao găm dưới đất bị nhặt lên.
Diệp Quý nghe tiếng động thì vội nhìn lại, thấy động tác của Khuynh Diễm, hắn lập tức sợ đến ngón tay run lên: "Cô... cô cầm dao làm gì? Nơi này là Diệp gia, cô không thể tấn công tôi! Tôi... tôi..."
Hắn không nói được hết câu đã hoảng sợ tiếp tục vặn tay nắm cửa, nhưng thứ đó vẫn cứng ngắc không nhúc nhích.
Lạch cạch.
Lạch cạch.
Lạch cạch.
Tiếng ổ khóa lạch cạch lạnh lẽo khiến da đầu Diệp Quý tê rần, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, động tác vừa gấp lại vừa kinh hãi!
Âm thanh gót giày đều đều nện xuống nền gạch, lộc cộc kêu vang như tiếng gõ nhịp gọi hồn vọng lên từ địa ngục, sau gáy Diệp Quý ngày càng ớn lạnh.
"Mở cửa! Ông nội cứu con! Ba mẹ cứu con!" Hắn hoảng loạn đập tay lên cửa gào thét: "Mở cửa! Làm ơn mở cửa ra!"
Khuynh Diễm giơ tay kéo hắn ném xuống đất, dùng lưỡi dao lạnh lẽo nâng cằm hắn lên, sau đó híp mắt mỉm cười... loại nụ cười khiến người ta sởn gai óc!
"Rút cạn máu đến khi chết khô, biện pháp này nghe khá thú vị đấy."
Diệp Quý sợ hãi chắp hai tay lại, chà xát cầu xin: "Đừng! Tôi chỉ nói... nói đùa thôi! Sau này tôi sẽ không động vào hắn! Tôi xin thề! Cả đời tôi sẽ không bao giờ động vào Diệp Nhiên! Tha cho tôi, xin tha..."
"Suỵt." Khuynh Diễm giơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng mỉm cười: "Nhỏ tiếng một chút nha, cố đừng tạo ra âm thanh."
Chìa khóa của ta ngoan như vậy, ồn ào sẽ dọa hắn sợ nha.
Cho nên, mi phải cố nhịn nào.
Diệp Quý trừng mắt nhìn chiếc vớ nhét vào miệng mình, liên tục lắc đầu vùng vẫy. Cô ta là ma quỷ! Hắn không muốn chết! Hắn thật sự không muốn chết!
Lưỡi dao sắc bén lóe lên tia sáng, mang theo khí tức lạnh lẽo của bóng đêm.
—
Gió lạnh thổi qua sườn mặt đau rát, Diệp Nhiên nằm trên lưng Khuynh Diễm, cánh tay vô thức ôm chặt cổ cô.
Để cô cõng hắn thế này có chút không thích hợp, nhưng mà cô nói nếu hắn không chịu lên cô sẽ đánh gãy chân hắn...
Tiểu Biên Biên thật khỏe, lại còn thật hung, nhưng mà dù thế nào cô vẫn rất đáng yêu!
Bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, liên tục nhảy từ tầng thượng tòa nhà này sang tầng thượng tòa nhà khác, nhanh đến mức nếu không quan sát kỹ sẽ không nhìn thấy được.
Năng lực của nguyên chủ là tốc độ, nên Khuynh Diễm có thể dễ dàng đem Diệp Nhiên ra khỏi Diệp gia, cô khá hài lòng về năng lực này... Nhưng một tiếng sau thì Khuynh Diễm không còn hài lòng nữa.
Diệp Nhiên mất máu quá nhiều, còn bị cô ôm đi trong đêm với tốc độ không biết kiềm chế, nhiễm lạnh dẫn đến phát sốt, hiện giờ vẫn đang hôn mê.
Khuynh Diễm: "..." Cho nên là lỗi của ta sao?
Không thể nào! Người tốt như ta sao có thể gây ra lỗi lầm?
Là do Cẩu Tặc hệ thống không nhắc ta! Đúng! Đều là lỗi của nó!
Hắc Khuyển: \[...\] Nó là đại lý bán sỉ các loại nồi đúng không?
—
Diệp Nhiên, tiểu thiếu gia Diệp gia, máu của hắn là thành phần quan trọng để chế tạo thuốc khống chế Huyết Tộc.
Diệp gia là gia tộc nhiều đời theo ngành nghiên cứu, cũng là một trong những kẻ dẫn đầu kêu gọi chém giết Huyết Tộc.
Diệp Tông có ba đứa con trai, ông ta đặt nhiều kỳ vọng nhất vào con trai út Diệp Đàm, thiếu niên thiên tài, từ nhỏ đã xuất sắc trong mọi lĩnh vực.
Nhưng người ta thường nói, hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn. Diệp Tông luôn tưởng Diệp Đàm khi trưởng thành sẽ mang vinh quang về cho gia tộc, nhưng Diệp Đàm lại đột nhiên bỏ nhà ra đi.
Sau mấy năm biến mất, có người mang về tin tức Diệp Đàm đã chết, còn đem một đứa bé trai đặt trước cổng Diệp gia. Chính là Diệp Nhiên, con trai của Diệp Đàm.
Diệp Tông vốn đang thất vọng nặng nề về Diệp Đàm, lại nhận được một đứa nhỏ không rõ nguồn gốc như Diệp Nhiên, liền dồn hết chán ghét lên người hắn.
Tính cách Diệp Nhiên đơn thuần, vui vẻ lại tươi sáng. Tuy Diệp gia không ai xem hắn như con cháu, nhưng họ cũng không nỡ làm khó hắn, cuộc sống ban đầu không quá tệ.
Cho đến khi Diệp Tông phát hiện sự đặc biệt trong máu Diệp Nhiên, có thể bổ trợ cho thuốc khống chế, từ đó liền nuôi hắn như huyết nhân.
Cho ăn nhiều đồ bổ, mỗi tuần một lần, cắt cổ tay lấy máu.
Ban đầu Diệp Nhiên rất sợ hãi, nhưng bản chất của hắn là đứa nhỏ trong sáng lạc quan, đau khổ không thoát được, vậy thì tự thuyết phục mình chấp nhận, để có thể vui vẻ sống tiếp.
Tính tình Diệp Nhiên như vậy, vốn không phải kiểu người sẽ sinh oán khí, nếu không có sự can thiệp của Diệp Quý, cháu đích tôn Diệp gia.
Diệp Quý quen ăn sung mặc sướng, được nâng niu chiều chuộng, cũng chưa từng để mắt đến Diệp Nhiên.
Nhưng vào lễ trưởng thành của Diệp Quý, mọi người lại dồn hết sự chú ý lên Diệp Nhiên. Thiếu niên trong sáng vui vẻ, tính cách lại lạc quan đầy sức sống, chính là hình mẫu yêu thích của các thiếu nữ mới lớn.
Diệp Quý từ nhỏ đã được Diệp gia tôn lên cao, bỗng bị một kẻ thiếu địa vị trong nhà cướp đoạt sự nổi bật, lập tức cảm thấy ghen ghét.
Từ đó hắn liên tục sinh sự với Diệp Nhiên, sau khi Diệp Nhiên bị lấy máu, Diệp Quý liền vào phòng xé rách vết thương khiến Diệp Nhiên mất máu nghiêm trọng.
Hắn còn cắt xén thức ăn của Diệp Nhiên, không có đồ bồi bổ lại phải thường xuyên đưa máu, cơ thể Diệp Nhiên ngày càng suy yếu.
Cuối cùng vì sự ghen ghét điên cuồng, hắn dùng dao rạch mặt Diệp Nhiên.
Con giun xéo lắm cũng quằn, cứ liên tục bị hành hạ như vậy, Diệp Nhiên sinh oán hận, hủy diệt thế giới.
Hiện tại chỉ là thời gian đầu Diệp Quý vào phòng xé rách vết thương Diệp Nhiên, những chuyện về sau vẫn chưa phát sinh.
Cho nên hiện tại hắn vẫn là đứa nhỏ trong sáng thuần khiết.
Bốp!
Tiếng đập tay lên bàn làm Hắc Khuyển hoảng hồn nhảy dựng.
Rầm!
Khuynh Diễm thô bạo đá văng ghế.
Rạch mặt?
Chìa khóa nhỏ của ta đẹp như vậy, lại bị con chó đó hủy dung?
Mẹ nó phải trở lại chơi chết nó!
Hắc Khuyển: \[...\] Trước đây nghe quá khứ của đại nhân vật, kí chủ đều rất bình thản.
Hiện tại kích động thế này, là do nghĩ hắn bị hủy dung thì cô sờ mặt không còn mềm mại nữa đúng không?
Ai, nữ nhân, đều là sinh vật không thể tin tưởng mà.