Diệp Nhiên nhìn Huyết Tộc hung tợn đang lao về phía mình. Thiếu niên gương mặt bình tĩnh, không hề có chút lo lắng hay sợ hãi.
Ngay khi hắn sắp bị chạm vào, thì một bàn tay đột ngột che lại mắt hắn, Huyết Tộc đối diện đến một tiếng hét cũng không kịp kêu lên, nháy mắt đã bị thiêu thành tro bụi.
Hạt đen nhỏ vụn rơi trên sàn nhà, theo gió cuốn bay ra ngoài cửa sổ.
Toàn bộ sự việc diễn ra chưa tới năm giây.
Không được giết người, nhưng có thể giết chủng tộc không phải con người, thiên đạo chính là đặc biệt thiên vị nhân loại.
Khuynh Diễm buông tay che mắt Diệp Nhiên xuống, nhẹ sờ lên tóc hắn: "Sợ không?"
Khuynh Diễm nhìn bàn tay hắn đang khẽ run lên, nắm lấy tay hắn giữ lại, nhíu mày hỏi: "Tôi đã dặn cậu thế nào?"
Diệp Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật ra có hơi sợ..."
Khuynh Diễm liếc mắt nhìn hắn, sự im lặng của cô làm Diệp Nhiên thấy căng thẳng. Thói quen che giấu sự sợ hãi đã theo hắn quá lâu, nên nhất thời hắn mới không kịp sửa lại.
"Tiểu Biên Biên đừng tức giận, sau này tôi sẽ nghe lời cô nha." Diệp Nhiên như con chó nhỏ gặm gặm trên mặt cô.
Khuynh Diễm đang định đẩy hắn ra thì chợt thấy một chiếc bóng vọt lên từ ngoài cửa sổ, miệng há to như chậu máu dữ tợn lao vào phòng.
Bàn tay cô đặt sau lưng Diệp Nhiên, ngón tay thanh mảnh hơi cử động, ánh sáng đỏ phụt lóe lên, bóng đen lập tức không tiếng động hóa thành tro bụi.
Diệp Nhiên vẫn không hề hay biết, còn đang tìm cách kéo Khuynh Diễm nằm xuống giường, dụi vào cổ cô ngửi ngửi.
"Cậu tránh ra, tôi buồn ngủ."
Diệp Nhiên nằm sấp đè xuống: "Vậy thì cô ngủ đi, ngủ ở đây với tôi cũng không sao."
Khuynh Diễm: "..." Lại còn dụ dỗ ta, mi muốn chết lắm rồi đúng không?
Ở thế giới Huyết Tộc này, huyết nô trong tháng đầu tiên bị đánh dấu sẽ có mùi hương đặc biệt thu hút Huyết Tộc.
Không chỉ thu hút chủ nhân, mà còn thu hút tất cả các Huyết Tộc khác.
Vì vậy để tránh huyết nô của mình bị quá nhiều Huyết Tộc cắn, ai cũng nuôi huyết nô trong lãnh địa riêng.
Nuôi huyết nô ở nơi hỗn loạn như thế giới loài người, chính là muốn hại chết huyết nô.
Khuynh Diễm không cẩn thận đánh dấu Diệp Nhiên, liền kéo theo một đống phiền phức, trong tháng này liên tục có Huyết Tộc muốn tấn công hắn.
Cô phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh bảo vệ hắn, còn phải chống lại thứ mùi vị thu hút tỏa ra từ trên người hắn.
Hắn lại còn đòi cô ngủ cùng giường?
Đúng là nghiệt chướng!
Khuynh Diễm đẩy Diệp Nhiên ra, đi đến khóa chặt cửa sổ, sau đó chui lên sofa.
Nhắm mắt niệm tĩnh tâm chú, nhưng chỉ mới niệm được một phút đã bị chọc cho tức giận.
"Diệp Nhiên!"
"Không đi, không đi, đuổi cũng không đi." Diệp Nhiên chen chúc lên sofa, nhỏ giọng lẩm bẩm như đang tự cổ vũ chính mình.
Đầu óc Khuynh Diễm có chút choáng váng.
"Cậu còn không đi, tôi sẽ cắn cậu." Ta là Huyết Tộc uống máu người, không phải động vật ăn chay.
Thân thể Diệp Nhiên hơi cứng lại. Bị cắn thật sự rất đau...
"Lần thứ hai sẽ đỡ đau hơn sao?"
"Không, đau hơn." Khuynh Diễm cố ý hù dọa.
"Nhưng lần trước cô nói chỉ có lần đầu rất đau mà." Diệp Nhiên mơ hồ nhớ lại.
"Vậy tôi có nói lần sau sẽ không đau sao?"
"Hình như không có..."
"Chứng tỏ sẽ đau hơn, rất nhiều!" Khuynh Diễm đứng đắn nói quá lên.
Diệp Nhiên cảm thấy rối rắm. Thật sự rất đau, có giả vờ không đau thì vẫn thấy đau, đau đến hắn không nhịn được ngất đi...
Khuynh Diễm tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Sợ đau thì đi về giường của cậu."
"Muốn ngủ cùng cô thì phải bị cắn sao?" Diệp Nhiên nhỏ giọng dò hỏi.
"Đúng vậy, còn không phải chỉ cắn một lần, chỉ cần tôi mở mắt, liền sẽ cắn cậu." Cũng có thể cắn mi cả đêm, bản năng Huyết Tộc của ta bệnh hoạn như vậy đó.
Diệp Nhiên rầu rĩ, ỉu xìu, tinh thần thụt lùi.
Ngay khi Khuynh Diễm cho rằng hắn sẽ bỏ cuộc, thì hắn chợt kéo cổ áo xuống, ngửa đầu nói với cô: "Vậy thì cô cắn đi, đau nhiều lần liền quen thuộc rồi. Lúc trước bị lấy máu cũng rất đau, nhưng tôi đều có thể chịu đựng."
Diệp Nhiên hít sâu, hắn sẽ thích nghi được.
Hắn thích nghi rất tốt.
Khuynh Diễm trầm mặc, ánh mắt không tự chủ nhìn đến cổ tay Diệp Nhiên.
Ánh trăng hắt qua cửa kính, trên cổ tay trắng xanh chồng chất những vết sẹo bị dao cắt, nông sâu hỗn loạn, giày xéo lên nhau.
Khuynh Diễm chợt nhớ đến lần thứ hai gặp hắn, cô đã nói sau này sẽ không để hắn chịu đau đớn.
Đáy lòng mơ hồ có cảm giác không thoải mái.
Cô chống tay ngồi dậy, choàng qua kéo hắn: "Lên giường ngủ."
"Không đi, không đi, bị đuổi cũng không đi." Diệp Nhiên kiên quyết lắc đầu, bám vào cánh tay cô.
Khuynh Diễm thuận đà bế hắn lên, ôm đến giường đặt xuống.
Diệp Nhiên câu chặt cổ cô không buông ra: "Tôi nói không đi mà!"
"Cậu không buông ra, làm sao tôi lên?"
"A! Vậy là cô đồng ý ngủ cùng tôi sao?" Diệp Nhiên vui vẻ hạ tay xuống, nhưng mấy ngón tay vẫn giữ chặt góc áo cô, như sợ cô lừa hắn.
Khuynh Diễm liếc nhìn bàn tay hắn, đột nhiên cảm thấy muốn đánh hắn một trận.
Cô đã nói ngủ thì sẽ ngủ, nhìn cô giống kiểu người sẽ lừa gạt người khác sao?
Hắc Khuyển: \[...\] Ha ha!
Không phải lừa gạt là nghề của kí chủ à?
Đợi Khuynh Diễm nằm xuống, Diệp Nhiên mới chậm chạp mon men bò tới gần, ngập ngừng cẩn thận: "Tiểu Biên Biên, trước khi cô cắn tôi, có thể nói với tôi một câu không? Để tôi hít sâu..."
Nói đến đây liền hít sâu một hơi, tiếp tục: "Để chuẩn bị tinh thần nha."
"Còn lải nhải nữa tôi ném cậu ra ngoài." Khuynh Diễm ấn hắn vào trong chăn.
Khuynh Diễm nhanh chóng buông ra, hoang mang nhìn bàn tay mình, cô không hề dùng sức...
"Tiểu Biên Biên ngủ ngon nha!" Diệp Nhiên nghiêng qua hôn hôn lên má cô, giọng nói vui vẻ, tinh thần hoạt bát, không có chút biểu hiện nào như vừa chịu đau đớn.
Khuynh Diễm: "..." Cho nên lúc nãy là hắn giả đau lừa ta sao?