Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 229: Chương 116.1: Huyết Mạch Tương Liên (15)



Khuynh Diễm đang ngủ thì có cảm giác ruột gan cồn cào, cổ họng khát khô, khiến cô khó chịu đến giật mình tỉnh giấc.

Cô vừa hơi cử động, người bên cạnh liền nghiêng đến ôm lấy cô, mùi hương thơm ngọt xông vào mũi vọt thẳng lên đại não.

Răng nanh Khuynh Diễm lộ ra, đôi mắt xanh ngọc sáng rực trong bóng đêm.

Cô híp mắt nhìn động mạch đang đập thình thịch dưới cổ Diệp Nhiên...

Đói!

Đây là lần đầu tiên cô thấy đói!

Huyết Tộc cấp càng cao thì thời gian ăn giãn cách càng dài. Khuynh Diễm không biết nguyên chủ là Huyết Tộc loại nào, bởi vì chính nguyên chủ cũng không rõ.

Nhưng dựa vào chuyện cô có thể đi lại dưới ánh mặt trời và không cần liên tục uống máu, cấp bậc chắc chắn không thấp.

Từ khi đến thế giới này, Khuynh Diễm uống máu Diệp Nhiên hai lần.

Lần đầu tiên uống máu từ cổ tay hắn, kéo dài một tháng cô cũng không đói.

Nhưng hiện tại cách lần thứ hai cô cắn hắn chưa lâu, tại sao lại đói?

Khuynh Diễm chợt như tới thời gian qua cô liên tục đánh Huyết Tộc...

Nghĩa là dùng nhiều lực lượng thì sẽ nhanh bị đói?

Khuynh Diễm kéo Diệp Nhiên ra, ngồi dậy rời khỏi giường.

Nhưng chân chỉ mới vừa chạm lên mặt đất, đã nghe giọng nói khàn khàn của thiếu niên vang lên sau lưng: "Tiểu Biên Biên, cô đi đâu vậy?"

Diệp Nhiên lèm nhèm mở mắt, cố chống lại cơn buồn ngủ, ngẩng đầu hỏi cô.

"Tôi có việc, cậu ngủ đi." Khuynh Diễm tiếp tục đứng lên, nhanh chóng bước ra ngoài.

"Cô cần tôi đi cùng không?" Diệp Nhiên hỏi theo bản năng.

Từ chuyện Khâu Thương lần trước, không hiểu sao hắn lại vô thức dính lấy cô.

Khuynh Diễm quay đầu lại, cong môi cười: "Tôi đi vệ sinh, cậu đi cùng không?"

Giọng nói nhàn nhạt thờ ơ, nhưng Diệp Nhiên cảm thấy bên dưới ngữ khí kia ẩn chứa một tia trêu chọc.

Cơn buồn ngủ trong một giây đều tan biến, vành tai đỏ ửng nóng rực, Diệp Nhiên lắp bắp: "Không, tôi, tôi không theo."

"Vậy ngủ đi." Khuynh Diễm xoay người ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Diệp Nhiên xấu hổ xong thì nghi hoặc. Trong phòng có nhà vệ sinh, sao cô phải đi ra ngoài?

Nhưng hắn chỉ thắc mắc một chút, sau đó cơn buồn ngủ lại ập tới, hắn không còn tâm tư suy nghĩ gì nữa...



Cao Viễn nửa đêm nhận được điện thoại của Khuynh Diễm, vì đang nghĩ cách đòi lại lâu đài nên hắn lập tức chạy đến chỗ cô.

"Tô tiểu thư, cô nói cô muốn máu nhân tạo sao?" Cao Viễn ngạc nhiên.

"Có làm không?" Khuynh Diễm cực kỳ không kiên nhẫn. Đói quá, nói thêm một chút nữa tin ta cắn mi luôn không?

"Tôi thấy hơi tò mò, chẳng phải cô có Diệp thiếu gia..." làm huyết nô của cô sao?

Phần sau cùng Cao Viễn bị ánh mắt Khuynh Diễm dọa đến không dám nói tiếp.

Khuynh Diễm bực bội muốn đuổi khách: "Anh không làm thì tôi tìm người khác."

"Làm chứ!" Cao Viễn nâng giọng khẳng định, sợ mình đánh mất cơ hội.

Khuynh Diễm đốt Viện Nghiên Cứu, mục đích là lấy về di vật của cha mẹ nguyên chủ, tìm kiếm manh mối liên quan đến thân thế cô ấy.

Nhưng manh mối thì không có, chỉ tìm được công thức chế tạo máu nhân tạo của cha Tô, lấy nguyên liệu chính là hoa tường vi.

Cô không đủ am hiểu những thứ thuộc lĩnh vực sinh học, nên chỉ có thể tìm Cao Viễn hợp tác.

"Tôi không bán cho anh, mà là thuê anh làm việc, nên sản phẩm chế tạo ra vẫn là của tôi." Khuynh Diễm phân ranh giới rõ ràng.

"Nhưng cô đâu có trả tiền công cho tôi." Cao Viễn lập tức giãy giụa.

"Vậy anh đưa tiền mua quyền sở hữu công thức chế tạo, đổi lại tôi trả lương cho anh."

Cao Viễn: "..." Nhưng giá mua công thức của cô là giá cắt cổ!

Lại còn không được mua độc quyền!

Hiện tại Huyết Tộc đều bắt con người về uống máu, ai lại dùng máu nhân tạo của cô?

Cao Viễn cảm thấy bỏ tiền mua quá lỗ vốn, cha hắn còn đang đề phòng hắn như đề phòng giặc ngoại xâm, nên hắn không thể trộm tiền được.

Nhưng mà hắn muốn xem công thức chế tạo! Tất cả những gì liên quan đến nghiên cứu sinh học, hắn đều không nhịn được tò mò!

Cao Viễn giằng co một lúc, cuối cùng quyết định đồng ý.

Chẳng phải là làm thuê không công thôi sao? Cùng lắm hắn làm một thời gian là được.

Nhưng Cao Viễn lại lơ đãng không chú ý, trong khế ước thuê hắn không ghi rõ thời gian làm việc.

Mà theo luật của Huyết Tộc, không ghi thời gian chính là có hiệu lực vĩnh viễn...

Chân ướt chân ráo lần đầu tiên đi làm thuê cho người ta, vẫn là quá trẻ người non dạ.



Diệp Nhiên lần lượt mở cửa từng căn phòng trong lâu đài, tối qua Khuynh Diễm rời khỏi, đến sáng cũng không quay lại, tối nay cô lại không ngủ cùng hắn.

Trước đây ở Diệp gia hắn ngủ một mình, cũng không thấy có vấn đề gì.

Nhưng từ khi ngủ cùng Khuynh Diễm, có cô bên cạnh làm hắn an tâm, thậm chí còn có cảm giác cực kỳ quen thuộc, giống như cô vốn nên ở cùng hắn như vậy.

Hiện tại không có cô, hắn liền cảm thấy bất an.

Lâu đài yên tĩnh trong đêm, ánh trăng rọi lên vách tường đá lạnh lẽo, bị lá cây ngoằn nghèo vạch ra những chiếc bóng hình thù cổ quái.

Thiếu niên ôm gối đầu màu trắng, mặc đồ ngủ tay dài, chân trần giẫm lên nền gạch lạnh như băng.

Hắn đi đến từng căn phòng, gõ cửa vài tiếng, rồi lại cẩn thận mở cửa nhìn vào trong tìm kiếm một vòng.

Tiếng ngón tay gõ lên mặt gỗ cứ từng nhịp vang lên rồi dừng lại, trong đêm vắng vẻ, âm thanh cốc cốc... cốc cốc... cốc cốc... càng lúc càng trở nên kỳ lạ.

Xung quanh không một bóng người, chỉ còn lại một mình Diệp Nhiên, ánh mắt hắn hiện lên hoang mang lo lắng, như tiểu tinh linh đi lạc đang tìm kiếm đường về.

Hắn bước đi mỗi lúc một xa, cuối cùng đến tận nơi sâu nhất trong lâu đài.

Giờ chỉ còn lại hai chỗ hắn chưa kiểm tra, là phòng của Tiểu Tam và căn phòng trong góc cuối dãy hành lang.

Lúc đầu hắn nghĩ Khuynh Diễm sẽ không đến phòng Tiểu Tam lúc nửa đêm, nên đã bỏ qua chỗ đó.

Mà phòng Tiểu Tam lại nằm ở đầu lâu đài, nếu đi vòng về sẽ rất mất thời gian, căn phòng ở cuối hành lang vẫn gần hơn.

Diệp Nhiên giẫm chân lên nền gạch lát đá, không hiểu sao có chút lạnh người, chắc là do đi chân trần quá lâu, lúc nãy hắn quên mang dép...

Sao căn phòng này lại khóa cửa?

Còn là ổ khóa to gài từ bên ngoài, vậy chắc là Tiểu Biên Biên không ở đây.

Lách cách!

Kẹt...

Ổ khóa đột ngột đứt rời, cánh cửa két một tiếng mở ra, khoảng cách chỉ nhỏ bằng một lóng tay.

Diệp Nhiên chần chờ muốn rời đi, nhưng hai chân lại như không còn nghe theo điều khiển của hắn, vô thức di chuyển đến gần cánh cửa.

Áp sát một bên mắt lên khe cửa, xuyên qua kẽ hở nhỏ hẹp nhìn vào bên trong...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.