Cuối cùng Diệp Nhiên ở ngay trước mắt Tiểu Tam và Lâm Đông Anh, bị Khuynh Diễm bế lên ôm về phòng.
Diệp Nhiên sẽ xấu hổ sao?
Không, hắn vui vẻ.
Không chỉ vui vẻ, mà trong đầu còn đang nghĩ sau này sẽ thường xuyên không mang dép đi tìm Khuynh Diễm, để cô ôm hắn về phòng.
Hắn muốn cho Lâm Đông Anh biết, hắn mới là người quan trọng nhất!
Chỉ có hắn mới được ở bên cô, ai cũng không được!
Diệp Nhiên cảm thấy nguy cơ, bởi vì Lâm Đông Anh là con người.
Tiểu Tam cũng là con người, nhưng Tiểu Tam có nhiệm vụ rõ ràng, còn Lâm Đông Anh chỉ ở trong phòng, khiến người ta không hiểu thấu.
Diệp Nhiên ngọ nguậy ngón chân bên trong thau nước ấm, vừa ngẩng đầu liền thấy Khuynh Diễm đang nhìn chằm chằm hắn.
Diệp Nhiên chột dạ.
Dù sao cũng là trẻ ngoan vừa học được nói dối, hắn không thể cư xử tự nhiên như bình thường.
"Cậu muốn gì?" Khuynh Diễm chống cằm hỏi. Muốn gì thì cứ trực tiếp nói ra, cần gì bày nhiều trò như vậy?
Diệp Nhiên chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn là đứa nhỏ thành thật: "Muốn... Lâm Đông Anh rời đi, được không?"
"Tạm thời không được." Khuynh Diễm cũng không hỏi tại sao Diệp Nhiên không thích Lâm Đông Anh.
Chỉ cần không phải chuyện quan trọng, cô đều có thể thuận theo ý hắn.
Nhưng hiện tại Lâm Đông Anh đang giữ rất nhiều tài liệu liên quan đến Diệp Nhiên, phải giải quyết xong chuyện thuốc khống chế, mới có thể thả Lâm Đông Anh đi.
"Ồ." Diệp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, lau lau chân rồi chui vào chăn, giơ tay nói: "Vậy ngủ thôi, Tiểu Biên Biên đến ôm tôi nha."
Khuynh Diễm nghi hoặc, cô cứ cảm thấy Diệp Nhiên có gì đó hơi lạ, nhưng lại không nói rõ được hắn lạ ở chỗ nào.
Ngay sau đó cô liền biết, Diệp Nhiên không đi ngủ, mà cứ sấn tới hôn cô, như con chó nhỏ gặm qua gặm lại trên mặt cô.
Khuynh Diễm đang âm thầm nhẩm tính xem trên mặt mình dính bao nhiêu nước dãi, thì cô chợt nhíu mày, bắt lấy bàn tay đang với vào trong áo ngủ mình.
"Diệp Nhiên." Cô hờ hững gọi một tiếng.
Thiếu niên phía trên lập tức căng thẳng đến không dám hít thở. Cô không thích sao? Cô sẽ tức giận sao? Cô sẽ không cho hắn ngủ cùng nữa sao?
Cô có cảm thấy hắn quá đường đột, sau đó ghét bỏ hắn, đẩy hắn rời khỏi cô không?
Diệp Nhiên suy nghĩ rối tinh rối mù, đợi tới khi hắn gấp đến sắp loạn lên, thì Khuynh Diễm mới chậm rì rì nói: "Tay cậu lạnh, tôi không thích lạnh."
"..." Chỉ là không thích lạnh thôi sao? Vậy hắn... có thể ủ ấm tay rồi tiếp tục không?
Diệp Nhiên nghĩ thì rất gan dạ, nhưng hành động thực tế lại thụt lùi, lí nhí rút tay ra khỏi áo Khuynh Diễm, hai bên gò má đều đã ửng đỏ.
"Xin... xin lỗi, lần sau sẽ ấm hơn."
"Mặt đỏ như vậy? Cậu sốt sao?" Khuynh Diễm hơi sờ lên mặt Diệp Nhiên, phát hiện nhiệt độ hắn không bình thường.
Đã nói ra ngoài phải mang dép mà cứ không nghe!
Lâu đài này lớn như vậy, trải thảm...
Khuynh Diễm đang suy nghĩ thì chợt nghe giọng nói của Diệp Nhiên thì thào vang lên, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, đầy ngập ngừng cẩn thận: "Không sốt, tôi chỉ là..."
Hít sâu, dùng hết can đảm trong đời mình, nói: "Tiểu Biên Biên, cô... cùng tôi, được không?"
Khuynh Diễm không hiểu.
Nhưng là một người có hình tượng đứng đầu Tam giới, không thể mở miệng nói, tôi không hiểu cậu đang nói gì.
Khuynh Diễm lựa chọn im lặng.
Diệp Nhiên nghĩ cô không muốn hắn, nên vội vàng nói: "Tiểu Biên Biên không cần khó xử, cô không sẵn sàng cũng không sao, tôi có thể chờ."
Cô không muốn, hắn sẽ không miễn cưỡng cô, bao lâu hắn cũng có thể chờ.
Khuynh Diễm tiếp tục trầm mặc, lát sau nặn ra hai chữ: "Ngủ đi."
Có thời gian phải đi tìm hiểu xem 'cùng hắn' là cái gì.
Không thể để mình bị tụt hậu.
Hắc Khuyển: \[...\] Kí chủ đừng tìm hiểu được không? Nó muốn bảo vệ sự tinh khôi thanh thuần của đại nhân vật!
——
Khâu Thương trở về lãnh địa Huyết Tộc, tin tức liên quan đến hắn liền như gió bão nổi dậy.
Nghe nói là Viện Nghiên Cứu đột ngột phát sinh sự cố, trong lúc hỗn loạn thì Khâu Thương được một nhân loại cứu ra, nhân loại kia cũng là người đem hắn về lãnh địa Huyết Tộc.
Khâu Thương dùng thuốc đã gần ba tháng, thần trí hoàn toàn điên loạn, phải liên tục tiêm thuốc mê, bởi vì chỉ cần hắn tỉnh lại, hắn liền tấn công các Huyết Tộc khác.
Gia tộc Jarden đang tìm kiếm các bác sĩ, nhưng đều không có tác dụng.
Huyết Tộc không có nhiều chuyên môn ở lĩnh vực y học, nếu có thì bọn họ đã sớm tìm ra cách hóa giải thuốc khống chế của Viện Nghiên Cứu, chứ không phải bị đè đầu đến tận hôm nay.
Không trông cậy được vào Huyết Tộc, vậy đành phải sử dụng loài người.
Gia tộc Jarden truy tìm lịch sử những huyết nô bị bán qua, xem ai là người từng có nghiệp vụ nghiên cứu y học.
—
Một đoàn Huyết Tộc trẻ tuổi ăn mặc sang trọng, đến nhấn chuông lâu đài Tường Vi.
Thậm chí không đợi Tiểu Tam vào hỏi ý chủ nhân lâu đài, đã trực tiếp đẩy phăng hắn ra xông thẳng vào bên trong.
Bọn họ đã tìm hiểu, nữ Huyết Tộc nơi này không có chỗ dựa, cùng lắm thì hơi thân với Cao Viễn, nhưng giờ Cao Viễn không ở đây, đợi hắn chạy đến thì mọi việc đều đã xong.
Holbrick đâu thể chỉ vì một Huyết Tộc tầm thường mà khuấy lên mâu thuẫn với Jarden, nên dù Cao Viễn có tức giận thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đoàn Huyết Tộc hùng hổ tiến vào, nhìn thấy thiếu niên ngồi trên thảm lông mềm mại dưới đất, nghiêng người đặt cằm lên đùi thiếu nữ trên sofa, tay choàng qua ôm lấy eo cô.
Thiếu nữ xoa xoa đầu hắn, cả người thiếu niên liền rất vui vẻ, liên tục kể chuyện gì đó với cô.
Tiếng động vang lên, Khuynh Diễm chậm rãi nâng mắt nhìn những kẻ vừa tự tiện xông vào.
Con ngươi xanh thẳm như đại dương, bên trong trầm tĩnh u nhã cất chứa ngạo khí uy nghiêm, khiến đoàn Huyết Tộc không tự chủ được mà thu lại khí thế.
"Tô tiểu thư, chúng tôi là người thuộc gia tộc Jarden, hôm nay đến đây là để..."
Khuynh Diễm cắt ngang, ra hiệu bọn họ dừng lại: "Trước tiên các người cởi giày ra đã."
Đoàn Huyết Tộc ngơ ngác một lúc, sau đó mới phát hiện phía trước mũi giày họ là một tấm thảm lông mềm mại màu trắng.
Ý cô là đang chê họ làm bẩn thảm nhà cô?
"Tô tiểu thư, chúng tôi là người ở gia tộc Jarden!" Huyết Tộc dẫn đầu nhấn mạnh.
"Cho nên?" Jarden thì thế nào?
Đoàn Huyết Tộc không hẹn mà cùng tức giận. Jarden là một trong ba đại gia tộc lớn mạnh nhất!
Thảm lót chân có thể đổi mới, nhưng đắc tội với bọn họ thì không còn đường sống!
Cô lại vì thứ nhỏ nhặt này mà tỏ thái độ với bọn họ, là gián tiếp nói gia tộc Jarden không bằng một tấm thảm lót chân!
Khuynh Diễm chỉ không muốn bọn họ làm bẩn chỗ ngồi của Diệp Nhiên, nhưng Huyết Tộc trước mắt lại bổ não quá xa, sau đó cũng hành động quá xa.
Huyết Tộc dẫn đầu giẫm một chân lên thảm, lớp lông trắng trắng mềm mềm lập tức hiện ra vết giày đen, bẩn đến đáng thương.
Đoàn đội tự hào như nhìn thấy vinh quang chiến thắng.
Ở giới quý tộc, chỉ nói chuyện bằng thân phận và địa vị.
Cô không có địa vị, được tay sai của Jarden giẫm lên thảm lót chân đã là vinh hạnh của cô!