Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 285: Chương 244.2: Người Máy Nổi Loạn (13)



Từ sau lần Khuynh Diễm bị rơi cánh tay, Miên Tửu bắt đầu thường xuyên trốn trong phòng một mình.

Hắn hành xử mờ ám bí ẩn, lại còn không cho cô vào xem, thậm chí đến Tiểu Thiết cũng bị hắn đuổi ra ngoài.

Khuynh Diễm mơ hồ có trực giác không tốt, hành động này của Miên Tửu cứ như... đang tích tụ năng lượng chuẩn bị đánh nổ thế giới!

Tiểu ăn vạ chưa bao giờ cho cô một giây phút bình yên!

Đặc biệt là Miên Tửu, nhìn thì yếu đuối, nhưng tính cách lại vô cùng bướng bỉnh.

Ai động đến hắn, hắn đều ăn thua đủ với kẻ đó, lại còn học từ đâu cái thói che giấu cô!

Khuynh Diễm ở nhà giám sát Miên Tửu suốt một tuần liền, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy đây cũng không phải là cách tốt nhất.

Vì vậy, cô dặn dò Tiểu Thiết trông chừng Miên Tửu thật cẩn thận, còn cô chuẩn bị đi tìm Đổng Thi Lam.

Nhưng cô chỉ vừa mới bước chân ra khỏi nhà, thì Tiểu Thiết đã hớt hải hoảng loạn gọi đến cho cô: "Không xong rồi Tiểu Hỉ! Không thấy chủ nhân đâu nữa rồi!"

Đáy lòng Khuynh Diễm lập tức lộp bộp một tiếng.

"Ngươi tra định vị của hắn, tìm xem hắn đang ở đâu."

"Đúng đúng, có thể dùng định vi..." Tiểu Thiết bình tĩnh lại một chút, nhưng ngay sau đó nó lại lần nữa hét lên: "Chủ nhân tắt định vị rồi! Chết rồi chết rồi, có khi nào chủ nhân đi làm chuyện gì dại dột không?"

Khuynh Diễm đột nhiên nghĩ đến gì đó, lật thiết bị trên người ra xem.

Hôm trước cô nhân lúc Đổng Thi Lam hôn mê, gắn thiết bị theo dõi lên người bà ta, dùng nó để định vị chỗ ở của bà ta, nhưng hiện tại thứ này lại bị hack mất tín hiệu.

Mẹ nó!

Không cần nói cũng biết là ai làm!

Tiểu ăn vạ không thể bớt náo loạn một ngày sao?

Khuynh Diễm kêu Tiểu Thiết tìm cách khôi phục định vị trên người Đổng Thi Lam. Vì đó là thiết bị của nó, nên dù có bị Miên Tửu hack thì nó vẫn đủ sức đoạt lại quyền điều hành.

Nhưng Tiểu Thiết lại cứ không ngừng phản bác cô: "Không thể nào! Chủ nhân ghét nhất là Đổng Thi Lam, dù có chết ngài ấy cũng không đến chỗ bà ta đâu!"

"Ngươi là gián điệp kẻ thù Miên Tửu cài vào hại chết hắn à?" Khuynh Diễm đột nhiên chụp tội xuống.

"Ta không có! Ta một lòng trung thành với chủ nhân! Ta đi theo ngài ấy hơn mười năm nay, ta..."

Khuynh Diễm cắt ngang lời nó: "Nếu không phải gián điệp thì ngươi lập tức khôi phục định vị đi. Còn tiếp tục ồn ào, hắn mà có chuyện gì, ta xử luôn ngươi!"

Tiểu Thiết: "..." Hung, hung dữ quá!

Hu hu, chủ nhân mau trở về đi!

Con người máy mô hình này muốn giết bảo bảo!

——

Đổng Thi Lam ngồi trên sofa, ngón tay dịu dàng vuốt ve tấm ảnh chụp gia đình.

Trong ảnh là một đôi vợ chồng và hai đứa trẻ, mỗi người đều đang mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc.

Đổng Thi Lam mờ mịt tự hỏi chính mình. Từ khi nào... từ khi nào thì gia đình tốt đẹp của bà lại biến thành tấn thảm kịch như hôm nay?

Tất cả đều là vì sự kiện năm đó!

Bà thật sự không muốn đối xử tệ với Tiểu Ân, nhưng bà không nhịn được!

Mỗi khi nhìn thấy nó, bà liền như nhìn thấy kẻ thù giết chồng mình!

Bà yêu Doãn Hành đến mức nào, là do nó hại chết ông! Là nó khiến bà phải cô độc trên cõi đời này!

Kẻ nên chết đi chính là nó!

Loảng xoảng!!

Đổng Thi Lam đập nát khung ảnh gia đình trên tay, mảnh kính vỡ văng tán loạn trên mặt đất.

Một giây sau, bà vội vã cúi xuống phủi đi mảnh vỡ, nhặt tấm ảnh gia đình lên, ôm chặt vào trong ngực mình, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không phải đâu, Tiểu Ân không đáng chết, Tiểu Ân là con trai ngoan của mẹ, mẹ rất yêu Tiểu Ân..."

"Tiểu Ân đừng sợ nha, mẹ rất yêu con, rất yêu con..."

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.

Đổng Thi Lam đang khóc đến nước mắt lấm lem khắp mặt, nhưng vừa nghe âm thanh thì bà lập tức đứng dậy.

Đưa tay chải chuốt lại đầu tóc, khóe miệng từ tốn nâng lên, bày ra nụ cười khuôn mẫu tiêu chuẩn của một người mẹ hiền từ.

Tiểu Ân đến rồi!

Tiểu Ân ngoan ngoãn đáng thương của bà đến rồi!



Đổng Thi Lam ngồi một bên pha trà, tầm mắt chốc chốc lại ngước lên nhìn thiếu niên ở ghế đối diện, nụ cười trên môi đầy dịu dàng từ ái.

"Tiểu Ân, cuối cùng con cũng về nhà rồi."

Vừa nghe thấy âm thanh của bà ta, thân thể Miên Tửu lập tức run lên.

Hắn siết chặt đồ vật giấu trong lòng bàn tay, lạnh nhạt đáp lời: "Đổng nữ sĩ, tôi không phải..."

Đổng Thi Lam cắt ngang lời hắn: "Tiểu Ân, bao nhiêu năm rồi con không chịu về nhà, mẹ thật sự rất nhớ con."

"Mẹ sợ khi con trở về sẽ thấy lạ lẫm, nên mẹ không dám thay đổi thứ gì. Con xem, cái ghế này, còn có cái bàn này, đều rất quen thuộc phải không? Mẹ giữ lại chúng đều là vì Tiểu Ân đó."

Miên Tửu nâng mắt nhìn bà ta, lạnh lùng không đáp lời.

"Không chỉ phòng khách, mà còn có phòng bếp, phòng ngủ, cả căn nhà này đều không có thứ gì thay đổi. Chúng luôn ở đây chờ đợi con, mẹ cũng luôn ở đây chờ đợi con."

Đổng Thi Lam đột ngột đứng dậy, muốn bước đến gần Miên Tửu, nhưng hắn lập tức lùi lại kéo giãn khoảng cách với bà ta.

"Doãn Ân mà biết bà thương nhớ hắn như vậy, chắc là sẽ cảm động lắm." Giọng nói Miên Tửu nồng đậm sự mỉa mai.

"Tiểu Ân cảm động lắm sao?" Nhưng Đổng Thi Lam không hiểu, bà ta thậm chí còn vui mừng hỏi: "Vậy có phải con đã tha thứ cho mẹ rồi không?"

Miên Tửu bất chợt phát ra tiếng cười.

Hắn cười suốt một lúc lâu, gần như không dừng lại được, lát sau hắn cắn răng gằn ra từng chữ: "Bà muốn biết sao? Vậy thì bà xuống địa ngục mà hỏi hắn đi!"

Đổng Thi Lam như bị chấn kinh, ánh mắt không thể tin nhìn Miên Tửu: "Tiểu Ân, con... sao con lại nói với mẹ như vậy? Mẹ là mẹ của con mà Tiểu Ân!"

"Tại sao tôi không thể nói? Doãn Ân chết rồi, bà không xuống địa ngục tìm hắn, vậy bà còn muốn đi đâu? Thiên đường sao?" Miên Tửu siết chặt tay mình: "Người như bà, có chết cũng đừng mong tới được thiên đường!"

"Con... con nói bậy! Tiểu Ân của mẹ không chết! Tiểu Ân vẫn còn sống! Rõ ràng Tiểu Ân vẫn đang đứng trước mặt mẹ!" Đổng Thi Lam trong một giây liền trở nên cực kỳ dữ tợn, lớn tiếng quát Miên Tửu.

Nhưng ngay sau đó bà ta lại mỉm cười, nét dữ tợn vừa biểu hiện cũng lập tức biến mất, bà ta giơ tay muốn xoa đầu hắn: "Con trai ngoan, con đừng sợ, không sao đâu, mẹ sẽ chữa bệnh cho con."

"Chúng ta chỉ cần tách não con ra, sửa chữa lại ký ức sai lệch, vậy thì mọi thứ liền tốt rồi, con vẫn là con trai ngoan của mẹ, đừng sợ nha con."

Miên Tửu không ngừng lùi lại, tránh khỏi sự đụng chạm của bà ta.

Nhưng Đổng Thi Lam vẫn không buông tha, hành động nhẹ nhàng không chạm được vào hắn, bà ta liền dữ tợn sấn tới, bắt lấy cánh tay hắn!

"Con đến đây! Mau theo mẹ! Mẹ sẽ cứu con! Đầu óc con không ổn định, mẹ sẽ chữa bệnh cho con!"

\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*

31/12/2020

Nhân ngày cuối cùng của năm 2020, Vũ muốn nhắn gửi vài lời đến các độc giả khả ái của Vũ.

Năm 2020 là một năm cực kỳ, cực kỳ đặc biệt với Vũ, lần đầu tiên Vũ kiên trì viết một quyển truyện dài thế này, và cũng là lần đầu tiên Vũ được nhiều người ủng hộ đến vậy.

Cảm ơn tất cả các bạn vì đã tới đây, đã đọc truyện, đã yêu thích và ủng hộ Vũ. Các bạn chính là nguồn động lực rất lớn, là sức mạnh tinh thần giúp Vũ kiên trì suốt thời gian qua.

Cứ mỗi lần mệt mỏi hay muốn bỏ cuộc, chỉ cần đọc bình luận của các bạn, là Vũ liền tự nhủ mình phải cố lên, phải tiếp tục viết, phải cố gắng đi đến cuối cùng.

Tương lai sau này, không biết chúng ta sẽ còn đồng hành cùng nhau trong bao lâu, nhưng Vũ rất trân trọng và biết ơn những người hiện tại đang ở đây, đang từng ngày ủng hộ Vũ.

Hy vọng năm 2021 mọi chuyện đều tốt đẹp, hy vọng chúng ta sẽ tiếp tục đi cùng nhau, và hy vọng quyển truyện nhỏ này vẫn sẽ mang lại thật nhiều niềm vui và tiếng cười cho các bạn.

♡ Yêu các bạn hơn tất cả mọi điều ♡

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.