Trong lúc Triêu Dã chơi trò đuổi bắt với Nhàn Vương, thì Khuynh Diễm bên này lại đang bị người ta... ăn vạ!
Chuyện là khi nãy Triêu Dã đột nhiên ôm bánh chạy vào rừng, Khuynh Diễm vừa đứng dậy định đuổi theo, thì có mấy quan viên phụ trách trong ban tổ chức, đến tìm cô xin ý kiến vài vấn đề.
Sau khi họ hỏi xong, Khuynh Diễm liền nhanh chóng đi tìm tiểu ăn vạ.
Nhưng khi đi ngang một đoạn đường vắng vẻ, thì chợt có thân ảnh từ đâu bổ nhào vào lòng cô!
Khuynh Diễm phản xạ nhanh, lắc mình né tránh.
Ầm!
Thân ảnh kia trực tiếp ngã sõng soài trên mặt đất.
Là một nữ tử trẻ tuổi, dung mạo thanh tú yêu kiều.
Chỉ có điều, y phục trên người nàng ta dường như bị ai đó xé rách, để lộ ra một góc lớn chiếc yếm đỏ thêu hoa bên trong, cùng da thịt trắng nõn nà nửa che nửa hở.
Nàng ta vừa ngẩng đầu nhìn thấy Khuynh Diễm, liền hoa dung thất sắc kéo lại vạt áo, sợ hãi kêu lên: "Cứu ta! Ai đó cứu ta với! Ở đây có nam nhân khinh nhục ta!"
Khuynh Diễm: "? ? ?"
Này nhé, ta không hề làm gì mi nhé!
Phương thức ăn vạ của thế giới cổ đại đều đáng sợ như vậy sao?
Nữ tử kia vừa khóc lóc vừa run run nói với Khuynh Diễm: "Xin ngươi... cầu xin ngươi... đừng động vào ta! Hu hu hu..."
Mấu chốt là, Khuynh Diễm đứng cách nàng ta một đoạn, không hề động vào nàng ta!
Một phu nhân trung niên từ trong bụi cây nhảy ra, như đã sớm chuẩn bị từ trước, lấy áo khoác chụp lên người nữ tử, kịp thời che đi 'phong cảnh đồ sộ' trước khi các nam nhân khác xuất hiện.
Sau đó thảm thương khóc theo: "Ôi nữ nhi của ta! Nữ nhi của ta sao lại thành ra thế này! Hu hu hu..."
Tiếng bước chân rầm rầm ùa đến.
Rõ ràng là một màn kịch sắp xếp vô cùng hoàn hảo, nhưng khi nhân vật quần chúng lên sàn làm chứng, thì 'nam chính' của vở kịch lại không thấy đâu?
Nữ tử bị rách y phục: "..."
Mẫu thân của nữ tử bị rách y phục: "..."
Bệ hạ đâu? Chẳng phải mới nãy còn đứng ở đây sao?!
Lúc này, Khuynh Diễm bệ hạ đang co chân phóng vọt qua mấy cành cây, ẩn mình vào rừng bỏ trốn.
Còn không chạy đi, ở lại để bị người ta ăn vạ sao?
Nơi đó chỉ có cô và nữ tử kia, một "nam" một nữ trong một không gian riêng biệt, y phục nàng ta còn xốc xếch rách rưới, để người ta bắt tại trận, thể nào cũng đổ tội lên đầu cô.
Nữ nhân thời cổ đại ăn vạ quá khủng khiếp! Tiểu nha đầu thiện lương biểu thị vô cùng sợ hãi!
Đi tìm ái phi ôm ôm an ủi mới được.
—
Ở một nơi khác trong rừng.
Hoàng đế bệ hạ dừng lại, khom lưng thở dốc, giơ tay ngăn cản chiếc xe lăn điên phía sau: "Ngươi... các ngươi... đuổi theo ta... làm gì?"
Gia đinh cũng không khá khẩm hơn, mệt đến thở như chó luôn rồi: "Ngươi... vậy ngươi... chạy... chạy cái gì?"
Làm hắn đuổi theo mệt muốn chết!
"Nàng ta" chỉ ôm túi bánh chạy, còn hắn phải mang vác Vương gia chạy, nặng lắm đấy biết không?
Nhưng vì để Vương gia không độc thân đến xuất gia tu hành, hắn chỉ có thể liều cái mạng quèn này mà cố đuổi!
"Ngươi đuổi theo ta, chẳng lẽ ta không chạy?" Triêu Dã hỏi một cách đương nhiên.
Vô duyên vô cớ đuổi theo hắn, ánh mắt còn ngó chằm chằm túi bánh của hắn.
Nhìn thế nào cũng thấy giống muốn giết người đoạt bánh, hắn không chạy thì còn đứng đó làm gì?
Gia đinh dường như muốn nói thêm, nhưng lại bị nam tử ngồi trên xe lăn quở trách: "Không được vô lễ."
"Cô nương, nô tài nhà ta không hiểu lễ nghĩa nên đã mạo phạm, mong cô nương không để trong lòng." Nhàn Vương hướng đến Triêu Dã, âm thanh ôn nhuận như ngọc, nhẹ nhàng nói.
Lúc này hoàng đế bệ hạ mới chú ý đến người ngồi trên xe lăn...
Ủa?
Đây chẳng phải là Ngũ hoàng huynh sao?
"Ngươi đuổi theo ta làm gì?" Triêu Dã không hiểu thấu hỏi.
Nhàn Vương đuổi theo, là vì muốn kết bằng hữu làm quen.
Bộ dáng nhỏ nhắn khả ái, thoải mái ăn uống không câu nệ tiểu tiết của Triêu Dã, rất khác biệt so với điệu bộ kiểu cách của phần lớn nữ nhi nhà quan.
Làm cho Nhàn Vương cảm thấy... cô nương này thật thú vị.
Mỗi ngày chỉ ngồi trên xe lăn, thân thể sống trong gò bó trói buộc, người như Nhàn Vương, sẽ rất dễ bị thu hút bởi ngôi sao nhỏ lấp lánh sức sống như Triêu Dã.
Nhưng những suy nghĩ này đương nhiên không thể sỗ sàng nói thẳng ra.
Chợt khóe mắt liếc đến túi bánh quế hoa, Nhàn Vương liền nói: "Ta thấy bánh kia của cô nương nhìn rất ngon, nên muốn hỏi một chút, bánh này là bán ở nơi nào?"
Triêu Dã cảnh giác che túi lại. Quả nhiên, là muốn cướp thức ăn vặt của trẫm!
"Bánh ngon thật, nhưng ngươi không mua được."
Là do Liễu Khuynh Diễm sai ngự trù làm cho trẫm đó.
Của riêng một mình trẫm thôi nha!
"Là bánh làm tại gia sao?" Nhàn Vương suy đoán hỏi.
"Có thể cho là như vậy." Triêu Dã gật đầu.
Nhàn Vương mỉm cười, khéo léo uyển chuyển bắt qua mục đích chính: "Không biết ta có thể mạo muội hỏi cô nương một câu, nàng là nữ nhi của phủ nào, mà thiện phòng quý phủ lại có tay nghề tốt như vậy?"
Hoàng đế bệ hạ nhíu mày nghi ngờ.
Sao trẫm cứ cảm thấy, Ngũ hoàng huynh có gì đó quái quái?
Nữ tử đã có trượng phu, thì nên gọi là phu nhân, đâu thể gọi là cô nương được.
Hắn cứ mở miệng liền kêu trẫm cô nương cô nương, đừng nói là... hắn có ý với trẫm nha!
Ngũ hoàng huynh, trẫm và ngươi thật sự không thích hợp đâu!!
Nhàn Vương đợi một lúc, chỉ thấy sắc mặt Triêu Dã biến hóa từ biểu cảm nghi hoặc, khó hiểu, trở thành kinh hoảng, khiếp sợ!
Nhưng từ đầu đến cuối đều không mở miệng trả lời mình, vì thế Nhàn Vương thử nhẹ giọng gọi: "Cô nương, cô nương."
"Ta không phải cô nương." Hoàng đế bệ hạ bừng tỉnh phản bác.
Trẫm là nam nhân!
Hơn nữa, trẫm còn là đệ đệ ngươi!
Nhàn Vương có chút nghi hoặc, dường như không tin hỏi: "Vậy... là phu nhân sao?"
Nếu là phu nhân, tại sao không búi tóc?
Thời đại này quy củ với nữ tử rất khắc nghiệt, nữ tử đã có trượng phu, nhất định phải búi tóc, chỉ có cô nương chưa xuất giá mới được thả tóc dài sau lưng.
Chuyện này không thể làm trái, bằng không, sẽ bị trượng phu mắng là lẳng lơ, bị trưởng bối quở trách ghét bỏ.
Cô nương này rõ ràng là tết bím tóc thả sau lưng, chứng tỏ chưa có trượng phu.
Chẳng lẽ 'nàng' chê bai hắn thân thể bệnh tật, không muốn thân cận nên cố ý lừa hắn?
Triêu Dã cắn một miếng bánh nhỏ, mở miệng nói: "Ta không phải cô nương, ta là..."