Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 353: Trẫm Là Nam Nhân (19)



Tư thiên giám muốn ngăn phu nhân mình, nhưng bà ta và nữ nhi đã liều mạng làm tới tình trạng này, há có thể muốn ngăn liền ngăn?

"Nữ nhi, ngươi nói xem, là kẻ nào đã khinh bạc ngươi?" Vị phu nhân kia quyết theo tới cùng.

Nữ tử rụt rè nhút nhát, đầu khẽ ngẩng lên để lộ ra đường cong cần cổ thiên nga duyên dáng, yếu đuối yêu kiều nói: "Bệ hạ, xin người... làm chủ cho thần nữ."

Không trực tiếp đổ tội lên Khuynh Diễm, mà chỉ thấp giọng khẩn cầu.

Đóa hoa nhu nhược, nguyện ý dựa dẫm vào mình, bất kỳ nam nhân nào nhìn đến cũng sẽ không đành lòng mà thương xót.

Nhưng đáng tiếc, Khuynh Diễm lại là nữ nhân.

Hơn nữa, cô còn tận mắt nhìn thấy một màn tự biên tự diễn của nàng ta.

"Tư thiên giám, trẫm nghe nói khanh vừa viết hưu thư cho đích phu nhân, sau đó nâng thị thiếp lên làm chính thất?" Khuynh Diễm nhạt giọng hỏi, bàn tay giấu dưới áo lại nắn nắn xoa xoa ngón tay của người bên cạnh.

Hoàng đế bệ hạ giật giật ngón tay. Giải quyết chính sự thì giải quyết đi, lại còn sờ mó trẫm!

Tư thiên giám run sợ cúi đầu: "Vâng, thưa bệ hạ."

Sủng thiếp diệt thê, là cấm kỵ của triều đình.

Không bị nhắc đến thì không sao, nhưng nếu bị chính hoàng đế đề cập, sẽ không tránh khỏi phiền phức.

"Thảo nào, phu nhân và đích nữ hiện tại của khanh lại hành xử như vậy." Khuynh Diễm nhếch môi cười, nói một câu không rõ ý nghĩa.

Nhưng Tư thiên giám hiểu được ẩn ý phía sau, khép nép không dám lên tiếng.

Phu nhân bên cạnh ông còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị ông kéo lại, trừng mắt cảnh cáo!

"Hôm nay thời tiết thật tốt nhỉ? Mùa xuân đến rồi, hoa cỏ đều đầy sức sống." Khuynh Diễm nhàn nhạt bình phẩm, nhưng xung quanh không một ai dám tiếp lời cô.

Nếu bình thường cô khen thời tiết đẹp, bọn họ còn có thể vuốt mông ngựa đi theo nịnh nọt vài câu.

Nhưng tình hình đang căng thẳng thế này, ai biết cô có dụng ý gì mà hùa theo?

Nịnh nọt không xem hoàn cảnh thì sẽ rước họa vào thân!

Khuynh Diễm chậm chạp cười hỏi: "Có phải nữ nhi Tư thiên giám định nói với trẫm là, vì thời tiết quá đẹp, nên ngươi mới một mình vào rừng, quên dẫn theo cả nha hoàn tùy thân?"

Nữ tử tức khắc khựng lại.

Đúng là nàng ta đã nghĩ sẵn cái cớ này.

Thời tiết đẹp, nên muốn đi dạo một chút.

Sau đó vì say mê ngắm cảnh nên lạc trong rừng, gặp phải kẻ có ý đồ xấu.

Nhưng nay bệ hạ đã nói trúng cái cớ nàng ta định bịa đặt, làm nàng ta nhất thời không biết làm sao tiếp lời.

"Còn phu nhân Tư thiên giám, biết rõ trường săn nhiều nam nhân, ngươi là mẫu thân lại để mặc nữ nhi ra ngoài một mình, cũng là vì... thời tiết quá đẹp?" Khuynh Diễm cười nhạt hỏi.

Phu nhân mở miệng muốn nói: "Thần phụ nhất thời không chú ý..."

Khuynh Diễm cắt ngang bà ta: "Vậy ngươi chú ý thứ gì? Chú ý hành tung của trẫm?"

"Nam tử" vẫn đang mỉm cười, ánh nắng vàng nhạt phủ một tầng ấm áp lên thường phục long văn, nhưng giọng nói lại chứa áp lực vô hình, làm người khác không nhịn được chột dạ.

Phu nhân nhà Tư thiên giám chỉ loay hoay đấu đá ở hậu viện, làm sao chịu nổi loại khí tràng vương giả này?

Nhất thời sợ đến không thể đối đáp.

Mà các triều thần xung quanh cũng lờ mờ đoán ra chân tướng, phu nhân và nữ nhi Tư thiên giám, chỉ sợ không phải thật sự là nạn nhân.

Trường săn đông đúc, tiểu thư chưa xuất giá đều ở trong doanh trướng, nếu muốn ra ngoài, cũng phải mang theo hộ vệ và nha hoàn bên người.

Tùy tiện đi lại một mình, đây chẳng phải là điểm đáng ngờ sao?

"Khắp trường săn đều được bố trí cấm quân giám sát, ngươi nói xem, ngươi bị khinh bạc ở khu vực nào? Trẫm gọi cấm quân nơi đó đến tra hỏi cho ngươi." Khuynh Diễm từ trên cao nhìn xuống, ngữ khí lạnh nhạt hỏi.

Đáy lòng vị phu nhân kia tức khắc hoảng loạn, nói vậy... nói vậy chuyện bà ta làm, chẳng phải ngay từ đầu đã bị phát hiện rồi sao?

Không được! Phải nghĩ cách! Nhất định phải nghĩ cách!

"Nhưng cấm quân đều là người của bệ hạ..." Bà ta vừa nói liền bị Tư thiên giám hoảng hốt ngăn lại.

"Ồ." Khuynh Diễm khẽ nhướng mày, có chút hứng thú hỏi: "Vậy theo ý ngươi, cấm quân không phải của trẫm, thì là của ai? Của Tư thiên giám nhà ngươi nhỉ?"

Tư thiên giám sợ hãi quỳ sụp xuống: "Bệ hạ thứ tội! Phu nhân vi thần hiểu biết nông cạn, ăn nói thiếu phép tắc, nhưng không có ý đồ xấu!"

"Có ý đồ xấu hay không thì cứ đến Khai Phong Phủ, điều tra liền rõ. Yên tâm, trẫm sẽ giúp các ngươi tìm chứng cứ thật tỉ mỉ nha!" Khuynh Diễm nhẹ mỉm cười trấn an.

Nhưng nụ cười của cô, lại làm nữ nhi Tư thiên giám bị dọa đến trực tiếp bật khóc.

Không phải khóc diễn trò, mà là khóc vì thật sự sợ hãi.

Phụ thân nàng ta sủng thiếp diệt thê, từ nhỏ trong phủ đã quen náo loạn muốn gì được đó.

Xuất thân của mẫu thân nàng ta là con hát, ngày trước đều dùng thủ đoạn hạ đẳng này mà thành công thượng vị.

Cứ nghĩ chỉ cần đánh đổi danh tiết liền đạt được thứ mình muốn, nhưng bọn họ lại không biết rằng, chiêu trò thấp kém của nữ nhân hậu viện, sao có thể đối phó nổi với quyền lực đế vương?

Dù hôm nay bệ hạ có thật sự nhúng chàm nàng ta, nhưng bệ hạ nói không có, thì ai dám cãi lại ngài?

Nàng ta đi nước cờ này, chính là tự dồn mình vào tử lộ!

"Trước tiên phải tề gia, sau đó mới có thể toàn tâm trị quốc. Tư thiên giám gia đạo rối ren, trẫm nghĩ khanh nên học lại cách quản việc nhà, tạm thời không cần vào triều nữa."

Về phần khi nào trở lại triều, thì Khuynh Diễm không nói.

Tư thiên giám bị đả kích đến sững sờ, con đường công danh của ông sao lại có thể bị cắt đứt theo cách này?

Vốn nghĩ sủng thiếp diệt thê chỉ là chuyện nhỏ trong hậu trạch, nhưng không ngờ... không ngờ...

Tư thiên giám định mở miệng cầu xin, nhưng nữ nhi ông lại đột ngột bật lên chạy tới.

Nàng ta đã đánh cược danh tiết, được ăn cả, ngã về không, quyết tâm leo lên bệ hạ.

Nay danh tiết đã không còn, thủ đoạn hèn hạ cũng bị vạch trần, sau này làm sao nàng ta có thể gả đi được nữa?

Nữ tử kích động nhào đến đập đầu vào gốc cây muốn tự sát, nhưng cố tình gốc cây lại ở ngay bên cạnh Khuynh Diễm.

Bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cảnh này, đều sẽ theo bản năng lao đến ôm cô nương vào lòng ngăn lại hành động dại dột.

Khuynh Diễm quả thật cũng ôm, nhưng là ôm Triêu Dã bay nhanh qua nơi khác, tránh cho tiểu ăn vạ liên lụy bị thương.

Nữ tử bên kia mở to mắt không thể tin, cuối cùng vẫn không dám thật sự đập đầu, gục mặt xuống khóc đến thê lương.

Mọi người chứng kiến: "..." Bệ hạ, ngài thật sự đủ lãnh tâm!

Một tia thương hương tiếc ngọc cũng không có! Đúng là đế vương vô tình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.