Trong âm thanh kịch liệt phản kháng của Triêu Dã, Khuynh Diễm trực tiếp giơ tay gõ một cái.
Ngất xỉu.
Giờ thì yên tĩnh hơn rồi, bôi thuốc thôi.
Hắc Khuyển: [...] Có đôi lúc nó cảm thấy kí chủ y hệt mấy tên biến thái...
Như để chứng minh cho lời nhận định của Hắc Khuyển, Khuynh Diễm kéo chăn trên người Triêu Dã xuống, sau đó bắt đầu cởi y phục hắn, lòng bàn tay nhẹ xoa xoa lên phần đùi trong của hắn.
Da thịt trắng trẻo mềm mại thế này, không nên lưu lại sẹo.
Cô lấy ra một chiếc bình nhỏ, nghiêm túc cẩn thận bôi thuốc, mỗi động tác đều rất nhẹ nhàng, dù hắn đã bất tỉnh, cô cũng không muốn làm đau hắn.
Khuynh Diễm đúng là một cô gái ôn nhu... nếu giả vờ như vừa rồi cô không thô bạo đánh ngất Triêu Dã.
Dược của hoàng cung được bào chế từ những nguyên liệu tốt nhất, vết thương hồi phục tương đối nhanh chóng.
Khuynh Diễm vừa bôi thuốc vừa lẩm nhẩm tính toán.
Ừm... ước chừng đánh tiểu ăn vạ thêm ba bốn lần nữa là được.
—
Hắc y nhân ẩn sau bóng tối trong rừng cây, cẩn thận đi đến bên cạnh xe ngựa gần đó, báo cáo: "Bẩm chủ tử, mọi việc đã làm như người căn dặn."
"Đã huấn luyện tốt bọn họ?"
Khuynh Diễm một tay mở cửa sổ xe ngựa, một tay đỡ Triêu Dã đang gối đầu nằm trên đùi cô.
Hắn nhắm mắt ngủ say, sắc mặt vẫn hơi nhợt nhạt, nhưng nhiệt độ cơ thể đã ổn định, không còn sốt cao nữa.
Lẽ ra nên để hắn ở lại khách điếm dưỡng bệnh, nhưng nơi này hoàn cảnh xa lạ, tiểu ăn vạ của mình, Khuynh Diễm cảm thấy mang theo bên người mới là an toàn nhất.
Hắc y nhân hướng đến cửa sổ, cúi đầu đáp: "Bẩm, đúng vậy, khả năng sử dụng vũ khí đã tương đối thành thạo."
"Bên phía Dương Mộc có tin tức gì?" Khuynh Diễm hỏi.
Hắc y nhân hơi dừng lại, cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó mới hạ thấp âm thanh nói: "Hồi bẩm chủ tử, có biến động, thời gian hành sự là tối nay."
Khuynh Diễm chậm chạp hỏi: "Hiện tại ta trở về ngủ một giấc còn kịp không?"
Hắc y nhân co rút khóe môi. Đây là câu hỏi nghiêm túc mà hắn chờ đợi sao?!
Bệ hạ, tình hình đang khẩn cấp! Ngài đừng đùa giỡn nữa!
Khuynh Diễm thở dài một tiếng: "Xem ra không kịp ngủ rồi, làm chủ tử thật vất vả."
Hắc y nhân muốn nói, làm ám vệ càng vất vả hơn!
——
Ban đêm, giờ Tý*.
(*)Giờ Tý: từ 11 giờ khuya đến 1 giờ sáng.
Tiếng gươm đao va chạm vang khắp hoàng cung, bên trong tường thành sát khí ngút trời.
Cấm quân trấn giữ nội cung Tây Sở đột nhiên bị điều động rời đi, nơi này chỉ còn lại cung nữ cùng thái giám, đều là những kẻ yếu đuối không biết võ công.
Quân đội của Thái tử binh biến chiếm ngôi, hoàng cung không cầm cự được bao lâu thì thất thủ, thi thể theo nhau ngã xuống, máu vằn vện tưới ướt cả lối đi.
Tiếng kêu la thảm thiết xen lẫn hoảng loạn cầu xin, nhưng cung nhân tay không tấc sắt, chỉ có thể bỏ mạng trước gươm đao.
Trong tẩm điện hoàng đế.
Lão nam nhân cao tuổi mặc thường phục long văn, đang ôm ngực nằm trên mặt đất.
Ánh mắt ông như chất chứa muôn vàn cảm xúc phức tạp, vừa là tức giận thống khổ, vừa là đau lòng không thể tin.
Tại sao Thái tử Tây Sở Quốc, lại phản bội ông?
Hắn chỉ cần chờ thêm vài năm nữa, khi tuổi thọ ông cạn kiệt, chẳng phải ngôi vị này sẽ thuộc về hắn sao?
Vì cớ gì hắn nhất định phải giết ông?
Vị hoàng đế già cố nén cơn đau trong lồng ngực, gian nan thốt lên: "Tại... sao..."
Phụt!
Lưỡi kiếm một nhát đâm xuyên tim, máu đỏ sẫm bắn lên y phục và gương mặt Thái tử, ánh mắt hắn lạnh lẽo không chút lưu tình.
Phụt!
Lưỡi kiếm tàn bạo rút ra.
Hoàng đế Tây Sở chết không nhắm mắt.
Đến tận giờ phút chết đi, ông vẫn không cách nào hiểu được. Tại sao nhi tử mà ông yêu thương nhất, lại có thể chính tay giết chết ông?
Thái tử đứng lặng một lúc lâu, như cỗ thi thể không còn sinh mệnh.
Đột nhiên, hắn bật cười!
Tiếng cười to không ngừng vang dội, chẳng khác gì kẻ sát nhân điên loạn đứng giữa tẩm điện xa hoa nhuộm đầy máu tươi.
Bàn tay hắn kéo xuống mặt nạ da người rúm ró, hắn không phải Thái tử Tây Sở, mà hắn... là Triêu Lộc Cương!
Hắn oán hận!
Hắn tột cùng oán hận!
Chính vì vậy, hắn muốn trả thù!
Năm xưa hắn không thể chính tay giết phụ hoàng hắn, thì hiện tại hắn liền đeo lên mặt nạ Thái tử Tây Sở, chính tay giết hoàng đế Tây Sở!
Giờ này khắc này, trong mắt Triêu Lộc Cương, gương mặt hoàng đế Tây Sở như nhập lại làm một với gương mặt phụ hoàng hắn, cái chết của ông làm hắn thống khoái!
Ông yêu thương nhất là tên Thái tử này, hắn liền để ông cảm nhận sự uất hận khi chết dưới kiếm của chính nhi tử mà ông sủng ái nhất!
Thậm chí đến tận khi chết, ông cũng không rõ nguyên nhân! Mang theo oán hận mà chết!
Cảnh tượng này, cứ như hắn đã thành công khiến phụ hoàng hắn chết dưới tay Triêu Dã!
Những kẻ làm hoàng đế đối xử bất công với các nhi tử, đều phải bị trừng phạt! Đều phải chết trong trừng phạt!
Triêu Lộc Cương đang cười đến điên cuồng, thì chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.
"Triêu Lộc Cương, thì ra là ngươi giả mạo Thái tử! Ngươi... ngươi đã sát hại phụ hoàng ta!" Nhị hoàng tử Tây Sở phẫn nộ đến hai mắt đỏ ngầu, rút ra lưỡi kiếm từ trên người binh lính bên cạnh.
"Hôm nay, ta nhất định phải lóc xương ngươi, lột da ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết!"
Triêu Lộc Cương không chút để tâm đến lời đe dọa của Nhị hoàng tử, thậm chí hắn còn cười lên nói: "Hoàng đế Tây Sở sủng ái một Thái tử vô năng, Nhị hoàng tử ngươi lại hèn nhát không dám phản kích. Ta giết ông ta, chính là đang giúp các ngươi giải thoát!"
"Dù gì hoàng đế và Thái tử cũng đã chết trên tay ta, ta không ngại đưa tiễn thêm ngươi. Hoàng tộc Tây Sở này, đã đến lúc phải đổi họ!"
Chiếm được Tây Sở, sau đó lãnh binh tấn công Liệp Cổ.
Như vậy thì nửa đời còn lại của hắn, liền có thể tùy tiện giẫm đạp Triêu Dã!
Triêu Lộc Cương cảm thấy phần thắng đã nằm trong tay mình.
"Khốn kiếp hoang đường! Một tên điên ngông cuồng chỉ biết si tâm vọng tưởng!" Nhị hoàng tử lớn giọng mắng.
Triêu Lộc Cương dù bị mắng vẫn không tức giận, hắn chỉ khoanh tay đứng đó, cứ như người nắm chắc đại cuộc, cao cao tại thượng nhìn xuống đám sâu mọt hèn mọn bên dưới.
"Hoàng huynh à, ở Liệp Cổ chơi chưa đủ, liền muốn đến nhà người ta chơi luôn sao?" Giọng nói quen thuộc pha lẫn tiếng cười đột ngột vang lên.
Vừa nghe được âm thanh này, thân thể Triêu Lộc Cương liền theo bản năng sởn gai ốc, sự ngông cuồng giẫm phải đinh nhọn!
Cảnh tượng giữa triều đình ngày đó như tái diễn trước mắt, hắn bị xé đi mặt nạ, nằm trên mặt đất chịu đựng những nắm đấm giáng xuống, sỉ nhục cùng đau đớn nhưng lại không cách nào giãy giụa.
Cảm giác bất lực bao trùm, tuy hắn thống hận, nhưng nỗi sợ hãi cũng từ đó cắm sâu vào tiềm thức.
Triêu Lộc Cương sợ "Triêu Dã", hay nói đúng hơn là, hắn sợ Khuynh Diễm!
"Nam tử" bước đến từ trong biển lửa, phe phẩy quạt ngọc trên tay, khóe miệng giương cao nhả ra từng chữ: "Tìm được huynh rồi, Tam hoàng huynh."
Ánh mắt không chút cảm xúc đi cùng nụ cười cứng ngắc cổ quái kia, cứ như lúc đang chơi trốn tìm, đột nhiên có một gương mặt quỷ dữ toát ra, cười hì hì nói: 'Bảo bối, ta bắt được ngươi rồi nha!'
Không chỉ Triêu Lộc Cương run sợ, mà tất cả những người có mặt ở đây, đều không nhịn được lạnh sống lưng.
Duy chỉ có "tiểu cô nương" đang nắm tay "nam tử", vẫn đang miệt mài gặm gặm bánh, ăn đến không phát hiện đây là hoàn cảnh quái gở gì...