Khí hậu trên khắp đại lục càng ngày càng nóng bức, trong những cơn gió thổi qua, mang theo một loại đè nén, khiến người ta bứt rứt khó chịu.
Thời điểm này lẽ ra đã là mùa mưa, nhưng bầu trời năm nay lại không có một giọt nước nào rơi xuống.
Cuối cùng, hạn hán kéo đến.
Dựa theo kịch bản gốc, quả thật sẽ xảy ra thiên tai, nhưng đã ấn định là lũ lụt diện rộng, sao thực tế lại biến thành hạn hán?
Không chỉ hạn hán, mà còn phát sinh cả dịch bệnh.
Một căn bệnh kỳ lạ, không rõ nguồn gốc, cũng chẳng rõ nguyên nhân.
Những người bị mắc bệnh, khắp cơ thể đều nổi mẩn đỏ, rồi dần biến thành bọng nước và lở loét, da thịt thối rữa mà chết, thi thể ghê tởm đến mức ngay cả người thân bên cạnh cũng không dám chạm vào.
Không chỉ giày vò về da thịt bên ngoài, mà nội tạng và giác quan cũng suy yếu, triệu chứng nhận biết đã đến thời điểm tử vong, chính là hai mắt mù lòa.
Các đại phu và danh y khắp nơi ra sức tìm biện pháp chữa trị, nhưng đều vô phương.
Thậm chí ngay cả cách thức lây lan, cũng không xác định được.
Không thông qua tiếp xúc thân thể, cũng không thông qua động chạm đồ vật, cứ như tử thần tâm trạng không vui nên tùy tiện điểm danh người phải chết.
Một số hoàng thất và quý tộc vì quá sợ hãi, nên đã vây lại vùng dịch, đốt lửa thiêu tập thể dân đen.
Dù là người đang sống sờ sờ, vẫn bị dồn lại thiêu đến chết! Mặc kệ tiếng khóc mẫu tử đứt ruột gan, mặc kệ phu thê sinh ly tử biệt chia lìa, đều bị tàn bạo đoạt mạng!
Thi thể phơi đầy đồng, người chết như rơm rạ, thiên địa chìm trong oán hận tột cùng.
Tình trạng tồi tệ này xảy ra ở khắp Đông Man và Tây Sở, theo quan niệm của thời bấy giờ, tính mạng dân đen chẳng khác gì sâu kiến, sinh tử đều phụ thuộc vào quyền phán quyết của hoàng thất và các đại gia tộc.
Nơi ít tàn khốc nhất, có lẽ là Liệp Cổ Quốc.
Bởi vì triều đình chủ trương hỗ trợ cứu đói, gắng sức chữa bệnh.
Mấy năm nay Khuynh Diễm đã sớm dự trữ lương thực, nên tạm thời vẫn đủ sức tiếp tế.
Có điều, nếu hiện trạng này cứ kéo dài, sớm muộn quốc khố cũng cạn kiệt.
Vì vậy, mỗi ngày thượng triều đều là cuộc tranh cãi nảy lửa giữa phương án tiếp tục cứu trợ hay dứt khoát hỏa thiêu...
—
Triêu Dã ngồi bên thư án, cẩn thận xem xét sổ sách và công văn.
Chợt một vòng tay ấm áp choàng đến từ phía sau ôm lấy hắn.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, thân thể hắn liền theo bản năng thả lỏng, dựa vào trong ngực Khuynh Diễm.
"Hôm nay đám triều thần ồn ào kia có làm phiền đến ngươi không?" Ngón tay hắn câu lấy ngón tay cô, hơi nghiêng đầu ra sau hỏi.
Khuynh Diễm tựa cằm lên vai hắn, chán nản thở một tiếng: "Phiền."
Triêu Dã nghe vậy liền chủ động đến gần hôn hôn cô, áy náy nói: "Xin lỗi ngươi, lẽ ra những chính sự vất vả này nên để trẫm gánh vác." Phải chi có thể đổi lại thân thể thì tốt rồi...
Khuynh Diễm khẽ cong môi, cố ý sửa lời hắn: "Ta không phiền vì chính sự, ta là phiền vì bệ hạ."
"Ngươi chê trẫm phiền?" Triêu Dã lập tức mở to mắt, dáng vẻ không thể tin hỏi: "Trẫm phiền ngươi chỗ nào?"
Hắn biết dịch bệnh hoành hành, cô ngày đêm vất vả sắp xếp triều chính, nên hắn đã cố gắng tự chăm sóc tốt cho mình, không muốn làm cô lo lắng bận tâm.
Hắn còn giúp cô phê duyệt tấu chương, không đành lòng để cô chịu khổ.
Vậy mà cô chê hắn phiền!
Cô lại còn chê hắn phiền cơ đấy!
Hoàng đế bệ hạ vô cùng phẫn nộ, không muốn cho Khuynh Diễm ôm nữa, dứt khoát giãy giụa ra khỏi vòng tay cô.
Đồ vô lương tâm!
Khuynh Diễm cũng không cản hắn, chỉ đứng đó chậm chạp bổ sung: "Bệ hạ bị sụt cân, nên ta thấy phiền lòng."
Triêu Dã ngay tức khắc khựng lại.
Thì ra cô lo cho cân nặng của hắn, chứ không phải cô chê hắn phiền phức...
Hoàng đế bệ hạ kéo cánh tay Khuynh Diễm ra, chui ngược lại dựa vào trong ngực cô.
Từ đầu đến cuối cô đều không phản ứng, chỉ mỉm cười nhìn hắn tự biên tự diễn.
Nhưng "tiểu công chúa" Triêu Dã không hề cảm thấy hành động sáng nắng chiều mưa của mình có vấn đề gì, cực kỳ tự nhiên nói: "Trẫm không thích ăn nhiều nữa."
Khuynh Diễm thoáng nhíu mày, tay sờ lên trán hắn: "Không thích ăn? Bệ hạ không khỏe sao?"
Heo nhỏ làm gì có chuyện từ chối thức ăn?
Triêu Dã mím môi im lặng.
Bên ngoài dịch bệnh cùng nạn đói hoành hành, hắn ăn ít đi một phần, sẽ tiết kiệm được một phần lương thực.
Tích tiểu thành đại, góp vào lương thực cứu trợ, có thể san sẻ phần nào vất vả cho cô.
Nhưng Triêu Dã không muốn nói ra suy nghĩ của mình, bởi vì hắn cảm thấy lý do này nghe hơi ngốc nghếch.
Khuynh Diễm thấy hắn hơi kỳ lạ: "Bệ hạ làm sao vậy?"
"Liễu Khuynh Diễm."
"Người nói đi."
"Chờ sau khi giải quyết xong dịch bệnh, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh ẩn cư, chỉ có ta và ngươi ở cùng nhau thôi, được không?"
Triêu Dã không xưng "trẫm", mà là xưng "ta".
Đây không phải tâm nguyện của một hoàng đế, mà là tâm nguyện của chính bản thân hắn.
Ở vị trí càng cao, sẽ phải mang theo càng nhiều trách nhiệm, chăm lo cho càng nhiều người.
Hắn không muốn cô mỗi ngày đều vất vả, những gì cô làm vì hắn đã đủ nhiều, cống hiến cho Liệp Cổ Quốc cũng đã đủ nhiều.
Hắn muốn dùng thời gian còn lại của cuộc đời này, sẽ không vì quyền lực hay trách nhiệm, mà chỉ có cô và hắn bình yên vui vẻ ở bên nhau.
Khuynh Diễm gật đầu đáp ứng: "Được, chờ giải quyết xong dịch bệnh, ta sẽ dẫn người đi."
"Ta thích nơi an tĩnh, có phong cảnh đẹp, còn phải có thức ăn ngon nữa!" Nhắc tới thức ăn, Triêu Dã liền hào hứng.
"Được."
"Hay là chúng ta đừng chỉ ở một chỗ, mà hãy đi du ngoạn thật nhiều nơi đi." Triêu Dã tưởng tượng đến, liền cảm thấy vô cùng mong chờ.
"Khi nào mệt thì dừng chân một chút, sau đó lại tiếp tục đi. Thiên hạ rộng lớn, ta muốn dùng cả đời này để ở bên ngươi, cùng ngươi ngắm những nơi có phong cảnh đẹp nhất, cùng ngươi thưởng thức những món ăn ngon nhất."
"Mười năm nữa ở bên ngươi, hai mươi năm nữa ở bên ngươi, ba mươi năm, bốn mươi năm, một ngàn năm nữa đều được ở bên ngươi!"
"Bệ hạ là heo tinh nên sống được cả ngàn năm sao?" Khuynh Diễm cố tình trêu chọc hỏi.
Nhưng lần này Triêu Dã lại không tức giận, thậm chí còn cười nói với cô: "Liễu Khuynh Diễm, ta rất thích rất thích ngươi!"
Nếu làm heo tinh, có thể giúp ta kéo dài sinh mệnh để ở bên ngươi, vậy ta cũng tình nguyện.
Khóe môi Khuynh Diễm nhẹ cong lên, cánh tay ôm lấy Triêu Dã, xoa xoa sau lưng hắn, giống như vuốt ve cưng chiều.
Triêu Dã vẫn cứ tiếp tục nói về ước mơ sau này của hắn, cuối cùng vui vẻ đến mức ngủ thiếp đi trên vai cô.
Đôi mắt hắn nhắm lại, nhưng trên môi vẫn còn nụ cười hạnh phúc.
Khuynh Diễm nhẹ chạm lên nụ cười của hắn, cô im lặng một lúc lâu, mới thì thầm đáp lời: "Chỉ cần người muốn, bất cứ nơi đâu ta cũng sẽ đi cùng người."
Tương lai ở bên hắn, hình như... có chút mong chờ.
—
Nhưng Khuynh Diễm không biết, Triêu Dã ngủ một giấc này, liền không thể tỉnh lại được nữa.
Hắn phát sốt.
Cả người nóng đến khủng hoảng, khắp thân thể nổi đầy những mẩn đỏ ghê tởm đáng sợ... là triệu chứng của dịch bệnh.
Bệnh vừa đổ đến, liền chuyển biến nghiêm trọng không thể vãn hồi, nóng sốt làm thần trí hắn liên tục mê man.
Trong vô thức, hắn cứ không ngừng gọi tên cô, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu đau rất nhỏ.
Thân thể hắn cuộn tròn trên giường, hàng lông mày nhíu chặt, nức nở nhỏ giọng kêu: "Liễu Khuynh Diễm, trẫm đau quá..."
Âm thanh vui vẻ trước kia của hắn, giờ chỉ còn yếu ớt thều thào, mong manh hơn cả tiếng gió lạnh xào xạc ngoài hiên.
Dáng vẻ Khuynh Diễm trông rất bình tĩnh, nhưng cánh tay ôm lấy Triêu Dã chưa từng một giây buông lỏng.
Cô yên lặng giữ hắn trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng hắn, ra sức xoa dịu để hắn ít đi một chút đau đớn.
Nhưng mẩn đỏ trên người hắn dần chuyển thành bọng nước sưng tấy, bắt đầu có xu hướng lở loét nghiêm trọng.
Vì để tránh làm hắn đau, cô không được phép chạm vào hắn nữa.
Không được phép ôm lấy hắn, cũng không được phép vuốt ve xoa dịu hắn.
Bàn tay Khuynh Diễm dừng giữa không trung, đáy mắt cô đong đầy mờ mịt.
Người chưa từng biết đau lòng, không hiểu được tình cảm, nên khi chân chính đau, cũng không thể tự mình phát giác.
Chỉ là Khuynh Diễm đột nhiên thấy nhớ ánh mắt lấp lánh của Triêu Dã, nhớ tính tình kiêu ngạo hay hờn dỗi của hắn, nhớ hắn ngốc nghếch dễ lừa, nhớ hắn luôn nghĩ cho cô.
Thậm chí cảm thấy... nếu hiện tại hắn tỉnh dậy ăn vạ cô, cô cũng sẽ không chạy trốn.
Trên góc bàn, trơ trọi kê một mảnh giấy, nét mực vẫn như vừa mới hôm qua, Triêu Dã vui mừng viết lên những địa danh yêu thích của hắn.
Lúc đó hắn đã dựa vào vai cô, cười đến thật lòng vui vẻ.
Hắn nói, thiên hạ rộng lớn, sau này cô hãy dẫn hắn đi du ngoạn thật nhiều nơi.
Hắn nói, Vân Nam có phong cảnh đẹp, trái cây bánh ngọt rất ngon, Bình Bắc có không khí lạnh, có thể cùng cô ăn lẩu nóng, nắm tay cô ngắm tuyết rơi.
Hắn nói, Liễu Khuynh Diễm, ta rất thích rất thích ngươi, ta muốn mười năm nữa ở bên ngươi, hai mươi năm nữa ở bên ngươi, ba mươi năm, bốn mươi năm, một ngàn năm nữa đều được ở bên ngươi.
Ước mơ là quá tham lam sao? Nếu không thì tại sao bây giờ, mười năm ở bên nhau... cô cũng không thể giúp hắn thực hiện?