"Hồ ly thí chủ định đi đâu vậy?" Đạo trưởng áo tím chắn lại đường lui của Khuynh Diễm, nhẹ mỉm cười hỏi cô.
"Ngươi nói đúng, chúng sinh bình đẳng, người hay yêu đều xứng đáng được sống." Tiểu hồ ly cực kỳ dễ tính hùa theo, sau đó dứt khoát kết luận: "Vậy nên, ta và ngươi đã không còn mâu thuẫn gì, ta đi trước đây!"
Bây giờ ta không cần bùa hộ yêu nữa, mà ta chỉ cần tiền! Thật nhiều tiền!
Nam chính không thể xuất hiện nghèo nàn trước mặt nữ chính, suy ra ta không thể nghèo hơn tiểu ăn vạ.
Đây là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm!
Đại tỷ cao phú soái sao có thể nghèo!
Nhưng đạo trưởng áo tím lại không muốn để Khuynh Diễm đi vớt vát tôn nghiêm.
Hắn một mực cản đường cô, tự giới thiệu: "Bần đạo pháp danh Tử Liên, là đại sư quản lý Nhạc Yên Đình. Không biết bần đạo có thể nói vài lời với thí chủ không?"
Khuynh Diễm giơ chân lên, đáp: "Không thể."
Vừa nhìn dáng vẻ lừa đảo của mi, ta liền biết mi không có ý đồ tốt đẹp gì.
Hiện tại ta nghèo lắm, không có tiền để mi bào đâu.
Tránh xa ta ra!
Nhưng Tử Liên vốn chỉ hỏi lấy lệ, chứ hắn không hề quan tâm ý kiến của Khuynh Diễm.
Phong thái điềm tĩnh, chậm rãi nói tiếp những gì mình muốn nói: "Không ngờ chỉ qua vài câu của bần đạo, mà thí chủ liền hiểu được đạo lý chúng sinh bình đẳng, nhân yêu tương đồng."
"Hiếm thấy ai có ngộ tính cao như vậy, chi bằng thí chủ hãy buông bỏ hồng trần, xuống tóc gia nhập Nhạc Yên Đình đi."
Khuynh Diễm: "..." Cái quỷ gì?
Ý hắn là muốn ta xuống tóc đi tu hả?!
Không đợi cô kịp mã hóa thứ câu hỏi vi diệu đó, người đối diện đã tiếp tục tấn công cô.
"Thí chủ im lặng như vậy, nghĩa là đã đồng ý với đề nghị của bần đạo rồi sao? Thật tốt quá." Tử Liên nói đoạn, liền quay đầu nhìn tiểu đồ đệ: "A Tịnh, đi lấy kéo đến đây cho sư phụ."
Thiếu niên vâng lời nhanh chóng chạy đi.
Khuynh Diễm: "..." Nè nè, bọn mi tính làm gì?
Thật sự muốn cắt tóc ta hả!
Tiểu nha đầu bình tĩnh, không thể thua!
"Ta trắng trẻo xinh đẹp, ngộ tính phi phàm, khí chất xuất chúng. Một hồ ly có phẩm giá như ta, vì lý do gì phải gia nhập vào tổ chức ngươi?"
Tiểu hồ ly ngồi trên mặt đất, chín chiếc đuôi kiêu ngạo cử động, ngẩng cao đầu cười nhạt.
Tử Liên nhẹ giọng đáp, bên trong ưu nhã chính là thái độ vô cùng tự tin: "Nhạc Yên Đình muốn tiền có tiền, muốn nội đan có nội đan. Chỉ cần là thứ thí chủ muốn, bần đạo đều có thể cho."
Khuynh Diễm: "..." Đúng là người có tiền ăn nói khác hẳn.
Không cầm kịch bản nữ chính nữa, mà trực tiếp phun lời thoại nam chính với ta luôn.
Nhưng Khuynh-nam-chính-Diễm sẽ cam tâm bị cướp vai sao?
Đương nhiên là không!
Tiểu hồ ly nhếch môi, giọng nói nhàn nhạt mang theo mấy phần trêu chọc: "Tiền bạc hay nội đan ta đều không cần. Thứ duy nhất ta muốn, chính là thân thể ngươi."
Tử Liên kinh ngạc sững sờ.
Hồi lâu sau hắn mới chậm chạp hỏi: "Thí chủ muốn ăn thịt bần đạo sao?"
"Ừ." Thẳng thắn hiên ngang gật đầu.
Nhưng Khuynh Diễm không biết, ăn thịt mà Tử Liên hỏi, cùng ăn thịt mà cô nghĩ, lại là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
Cô thì ám chỉ việc lăn giường với hắn, còn hắn thì cho rằng cô muốn giết hắn ăn thịt theo nghĩa đen.
Tử Liên chân thành khuyên nhủ: "Tu luyện tà thuật là điều không nên, thí chủ đừng đi lầm đường lạc lối, sẽ rất đáng tiếc."
Hương vị phát ra từ cô rất sạch sẽ, chứng tỏ cô chưa từng ăn thịt người.
Tại sao lúc này lại muốn ăn hắn? Thịt hắn rất thơm ngon sao?
Khuynh Diễm cảm thấy kỳ quái. Lăn giường mà cũng là tu luyện tà thuật hả?
Nói vậy chẳng lẽ yêu quái muốn đi chính đạo đều phải giữ thân trong sạch, bảo trì trinh tiết cả đời à?
Tử Liên tiếp tục giảng giải: "Thí chủ hãy buông bỏ ý niệm ăn thịt, thì bần đạo mới có thể giúp cô khôi phục tu vi."
Cô ăn hắn thì hắn sẽ chết.
Hắn chết rồi, sẽ không còn ai giúp cô đâu.
Khuynh Diễm trầm mặc giây lát, nghiêm túc bày tỏ ý kiến: "Ta cảm thấy, không cho giao phối là hơi hà khắc, ngươi đổi điều kiện khác đi."
Tử Liên: "..."
Giao... phối?!
Thì ra cô không phải muốn ăn thịt hắn, mà là muốn cùng hắn giao... Không được!
Tại sao lại có thể sử dụng từ ngữ thô thiển như vậy!
Đại sư thanh cao thánh khiết Tử Liên, trước giờ đều oanh oanh liệt liệt lừa đảo dân chúng, bóc lột yêu ma.
Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên trong đời, được trải nghiệm thế nào là bị lật xe.
Hệ thống từ ngữ của Khuynh Diễm, làm hắn chết lặng hồi lâu.
[... Cô không còn cụm từ nào nhã nhặn hơn hả kí chủ?] Hắc Khuyển bất lực lên tiếng.
Đừng hỏi tại sao nó không cấm khẩu cô.
Tốc độ mạch não sấm sét muốn phun liền phun như cô, nó chạy theo không kịp!
Khuynh Diễm ngạc nhiên: Bây giờ ta là động vật, không dùng từ giao phối thì dùng từ gì?
Hắc Khuyển: [...] Nó không thể xác định là cô đang thích nghi thân phận hay đang chơi xỏ đại nhân vật nữa.
Khuynh Diễm thấy Tử Liên cứ mãi không trả lời, cô liền rút ra kết luận.
Tiểu ăn vạ không muốn thay đổi điều kiện.
Không sao.
Cô có thể tự mình tìm cách khác, không nhất thiết phải dựa vào hắn.
Khuynh Diễm vẫy chân tạm biệt: "Ta đi trước đây."
"Thí chủ chờ đã!"
Tiểu hồ ly vừa nhảy lên, lập tức bị người nào đó ở phía sau nắm đuôi kéo lại.
Khuynh Diễm có đến tận chín cái đuôi, Tử Liên giơ tay tùy tiện cũng tóm được hai cái.
Sau khi tóm được, hắn liền dùng sức bóp mạnh.
Khuynh Diễm: "! ! !"
Mẹ kiếp!
Thả đuôi ta ra!
Tử Liên dứt khoát kéo xuống, làm cô chới với ngã thẳng vào lồng ngực hắn.
Ngay tại khoảnh khắc đó, Khuynh Diễm nhìn thấy rất rõ ràng, đôi mắt vốn luôn trầm tĩnh ưu nhã của Tử Liên, vừa lấp lánh sáng lên.
Không phải loại ánh sáng hạnh phúc khi tìm thấy tình yêu hồng phấn, mà là tia sáng của mấy tên lừa đảo vừa đào được mỏ vàng!
Bắt được báu vật rồi!
Vật nhỏ này từ nay sẽ thuộc về ta! Để cho ta mặc sức giày vò!