Khuynh Diễm nằm trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, lười nhác hỏi thiếu nữ đứng bên ngoài: "Ngươi cũng bị bắt cóc vào Nhạc Yên Đình sao?"
"Không phải, muội là tình nguyện vào đây."
Bạch xà nhiệt huyết tâng bốc khen ngợi: "Nhạc Yên Đình bao ăn bao ở, điều kiện sinh hoạt rất tốt, lại còn giúp muội duy trì yêu lực. Việc nhẹ lương cao, mọi người đối xử với nhau ấm áp chan hòa, là một nơi vô cùng đáng sống!"
Khuynh Diễm nhếch môi cười, hỏi: "Tử Liên sai ngươi đến đây nói những lời này phải không?"
Đầu tiên tiếp cận ta, cung cấp tin tức để tạo ảo giác quan hệ thân thiết.
Sau đó đưa cho ta thấy những lợi ích của Nhạc Yên Đình, để ta tình nguyện bị nhốt trong lồng giam vàng son.
Bọn mi tưởng ta là tiểu bạch thỏ à?
Nhìn kỹ đi!
Ta đây là tiểu hồ ly nhé!
"Không có, muội đang bày tỏ chân thành... thật ra thì Tử Liên đại sư có tác động một chút, nhưng trong đây cũng có bảy phần thật lòng của muội." Bạch xà yên lặng đổ mồ hôi.
Hồ ly đúng là hồ ly, đều rất tinh ranh khó lừa.
Nhưng nàng đã được đại sư giao trọng trách, nhất định phải cố chiến tới cùng!
Không thôi sẽ bị trừ lương!
"Đại sư có biện pháp giúp yêu quái chúng ta giữ gìn yêu lực." Bạch xà đưa ra một lá bùa: "Chính là dựa vào nó."
Khuynh Diễm nhận ra loại bùa này, là thứ cô đã nhìn thấy ở chỗ Tam Hoa.
Bùa hộ yêu.
"Lá bùa này sẽ giúp yêu quái ẩn giấu yêu khí, không chỉ qua mặt được liệp yêu sư, mà còn qua mặt được cả thiên đạo. Đeo nó vào, chúng ta liền có thể tự do sinh sống tại Nhân Giới."
Bạch xà dừng một chút, tranh thủ khen: "Mọi thứ đều do Tử Liên đại sư dùng linh lực làm ra, ngài ấy rất lợi hại, nội tâm cũng rất lương thiện, luôn hết lòng giúp đỡ chúng yêu quái. Đại sư quả thật là một nam nhân tốt hiếm có khó tìm!"
Khuynh Diễm nhạt giọng nhắc nhở: "Có thể ngươi không biết, nhưng ở Nhân Giới, yêu quái mà nói dối sẽ bị sét đánh đấy."
Bạch xà: "..." Khẩn xin lão thiên gia đừng giáng sấm sét đánh con.
Con là bị ép buộc thôi, chứ bình thường lòng dạ con thành thật lắm.
Bạch xà lặng lẽ bái phỏng lôi thần dưới đáy lòng, sau đó hít sâu tiếp tục nói: "Muội nói thật đó hồ ly tỷ tỷ, Tử Liên đại sư là một người tốt, bùa hộ yêu của ngài ấy rất lợi hại!"
"Tiếc là nó không có tác dụng với muội. " Bạch xà chợt thở dài: "Tu vi muội quá cao, nên chỉ có cách ở bên trong kết giới Nhạc Yên Đình, thì mới được an toàn."
Khuynh Diễm nâng mắt quan sát, có chút tò mò hỏi: "Tu vi ngươi cao bao nhiêu?"
Bạch xà giơ lên một bàn tay: "Năm vạn năm."
Trong số những yêu quái xuyên đến Nhân Giới, có rất ít kẻ sở hữu tu vi đạt được con số hàng vạn.
Vì vậy trước giờ, chưa một yêu quái nào đủ khả năng đánh trực diện với bạch xà, nàng chính là thú thủ hộ bất khả chiến bại của Nhạc Yên Đình.
Riêng Khuynh Diễm là ngoại lệ.
Bởi vì cô không đánh bằng yêu lực, mà cô dùng phương thức chiến đấu riêng... chơi xấu ném đồ vào miệng người ta!
Nói đến đây, bạch xà liền khẩn khoản thỉnh cầu: "Hồ ly tỷ tỷ có thể thu lại đồ vật nằm trong bụng muội được không?"
Đây là nguyên nhân hôm nay nàng đến tìm cô.
Tối qua sau khi nàng nuốt thứ đồ kỳ quái kia, cả đêm ruột gan đều nóng đến cồn cào, giày vò không cách nào ngủ được.
Nếu không phải vì chuyện này, thì một yêu xà đạo hạnh vạn năm như nàng, tuyệt đối sẽ không hạ mình gọi một hồ ly tu vi vài trăm năm là tỷ tỷ.
"Ta đang bị nhốt trong này, tạm thời không thể giúp ngươi lấy nó ra, có điều..." Khuynh Diễm thoáng dừng lại, kéo dài âm thanh mỉm cười: "Nếu ngươi đưa ta thoát khỏi đây, thì ta liền có thể."
"Không được đâu nha, đại sư sẽ trừng phạt muội!" Bạch xà quả quyết lắc đầu, biểu hiện nàng vô cùng e ngại Tử Liên.
Yêu xà đạo hạnh vạn năm, thế nhưng lại sợ hãi một con người, đủ để biết con người này có bao nhiêu khủng bố!
Khuynh Diễm bị từ chối cũng không tức giận, quyết định quay lưng về giường ngủ thêm một giấc nữa.
Dù sao thì chăn nệm ở đây vẫn rất êm ái, cô nghĩ mình nên gói lại bỏ vào không gian tùy thân, đem qua thế giới tiếp theo dùng.
"Hồ ly tỷ tỷ đừng đi mà!" Bạch xà vội vã kêu lên níu kéo: "Tuy muội không thể đưa tỷ trốn thoát, nhưng muội có thể nói cho tỷ một bí mật!"
Bạch xà cẩn thận quan sát xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Đại sư không gần nữ sắc, tỷ chỉ cần biến hóa về hình dạng con người, đảm bảo đại sư sẽ không nhốt tỷ nữa."
Đáy mắt Khuynh Diễm lập tức lóe lên một tia hung bạo.
Không nhốt yêu trong hình dạng con người, nghĩa là hắn sẽ nhốt yêu trong hình dạng thú?
Tiểu hồ ly chậm rãi nhếch mép, vẽ lên một đường cong vô cùng xinh đẹp, hỏi: "Vậy trước giờ Tử Liên có nhốt con vật nào khác không?"
"Có nha! Nhốt rất nhiều hồ ly!" Bạch xà dang rộng hai cánh tay diễn tả: "Một khu lớn như vầy nè, đầy ắp hồ ly luôn."
Áp suất trong nháy mắt liền giảm đến cực thấp.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc lên sống lưng bạch xà, sự sợ hãi phát ra từ bản năng sinh tồn khiến nàng run chân lùi lại: "Hồ... hồ ly tỷ tỷ... tỷ làm sao vậy?"
Muội đã nói sai điều gì mà nhìn tỷ như muốn cắt muội ra từng khúc thế này...
Bạch xà cố gắng hồi tưởng đoạn hội thoại lúc nãy, hình như là bắt đầu từ câu "nhốt rất nhiều hồ ly", thì thái độ Khuynh Diễm liền đột ngột biến đổi.
Có thể suy ra, cô không thích việc Tử Liên nhốt những hồ ly khác.
Nhưng tại sao?
Chẳng lẽ cô là... bất bình thay đồng loại? Cảm thấy hành động của hắn quá vô nhân đạo?
Làm cô bức xúc muốn đi giải cứu hồ ly bạn mình?
Không ngờ nha, nhìn hồ ly tỷ tỷ bề ngoài thờ ơ bất cần, kỳ thật bên trong là một nữ nhi nghĩa hiệp!