"Vậy làm thế nào em mới tin tưởng tôi?" Tử Liên thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Tôi thật sự muốn cùng em ở trong căn phòng này cả đời, nhưng mà... thế giới bên ngoài còn cần tôi bảo vệ."
"Em chờ tôi hoàn thành trách nhiệm, lúc đó tôi sẽ tình nguyện đi vào nhà giam của em."
Tử Liên nói chân thành đến mức làm Khuynh Diễm thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Hắn không hủy diệt thế giới là cô mừng lắm rồi!
Bảo vệ sao?
Quỷ tin hắn!
Nhưng dựa vào bản thân mình để suy ra, Khuynh Diễm hiểu rõ, tiếp tục giam giữ Tử Liên không phải là giải pháp.
Mà thả hắn ra ngoài, thì sớm muộn hắn cũng bày trò tính kế cô.
Cách tốt nhất là... ném cho hắn một vấn đề, để hắn bận rộn xử lý, tạm thời không có thời gian quấy phá cô.
"Muốn tôi thả anh cũng được." Khuynh Diễm biểu hiện mình rất dễ thương lượng: "Hôn tôi một cái."
Tử Liên có chút cảnh giác: "Hôn em?"
"Đúng vậy, anh phải là người chủ động." Tiểu hồ ly nhếch môi cười, yêu cầu một người đàn ông cao lớn hôn mình.
Hình ảnh này nghe thì khá kỳ dị, nhưng ngẫm lại liền thấy không có vấn đề gì.
Người đàn ông hôn tiểu hồ ly, cũng chỉ giống như chủ nhân ôm hôn chó nhỏ hay mèo nhỏ mình nuôi.
Tử Liên không có chướng ngại tâm lý về việc này.
Nhưng thứ làm hắn đắn đo, là biết đâu cô còn có chiêu số ẩn giấu phía sau, chứ không đơn giản chỉ là muốn hôn...
"Không hôn thì thôi vậy, dù sao người cần rời khỏi căn phòng này cũng không phải là tôi." Khuynh Diễm nhún vai, quay lưng nhảy đến chiếc bàn cạnh cửa sổ tắm nắng.
"Chờ đã!" Tử Liên gọi cô lại: "Tôi hôn."
Dù biết là bẫy, cũng không thể không đi vào, vì hiện tại đây là lối ra duy nhất của hắn.
Tính cách cô không dễ đối phó, thời gian càng kéo dài, cô sẽ càng nghĩ ra nhiều trò hơn.
Nắm bắt cơ hội này, chỉ cần hắn cảnh giác, nhất định sẽ tránh được nguy hiểm.
Nhưng Tử Liên nghĩ nhiều rồi, Khuynh Diễm chỉ đơn thuần chạm lên môi hắn mười giây, sau đó liền rời đi, không hề làm chuyện tính kế trong lúc hôn hắn.
Suốt mười giây kéo dài, Tử Liên đều ở trạng thái căng thẳng cảnh giác.
Mãi đến khi tách khỏi Khuynh Diễm, đáy lòng hắn mới có chút thở phào: "Giờ thì em thả tôi..."
Ực!
Tử Liên còn chưa nói hết câu, thì một đồ vật đột ngột bị ném vào miệng hắn, chớp nhoáng trơn tuột trôi xuống cổ họng.
! ! !
Cô chơi xấu!
Cố tình khiến hắn đề phòng, nhưng lại không tấn công ngay lúc đó.
Mà chờ đến lúc hắn thở phào nhẹ nhõm, liền đánh lén hắn!
Tử Liên ẩn ẩn cảm thấy tức giận, nhưng trên mặt vẫn cố khống chế không biểu lộ: "Em vừa cho tôi ăn thứ gì?"
Khuynh Diễm nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ, chỉ là một viên Hóa Hồ Hoàn thôi."
Tử Liên hơi nhíu mày. Hóa Hồ Hoàn?
Đó là gì?
Nghe tên gọi hình như không phải đồ vật tốt.
"Ý trên mặt chữ, Hóa Hồ Hoàn chính là đan dược giúp thân thể anh hóa thành hồ ly."
Khuynh Diễm mỉm cười giải thích: "Tôi không thể làm con người, thì liền để anh làm hồ ly, chúng ta vẫn có thể cùng nhau hành sự."
Tử Liên: "..." Hành sự?!
Là làm gì?
Hình như cũng không phải từ mang ý tốt...
Dù không hoàn toàn hiểu hết, nhưng Tử Liên vẫn không đánh mất phong thái vững vàng của mình.
Hắn cong môi kiêu ngạo, cười hỏi: "Em nghĩ làm thế này sẽ dọa được tôi sao?"
Thứ cô cho hắn ăn, chưa chắc đã là đan dược.
Biết đâu chỉ là một khối đất, sau đó tùy tiện bịa chuyện lừa hắn.
Nếu hắn là cô, chắc chắn hắn sẽ làm vậy!
"Từ xa xưa đã lưu truyền, hồ ly có yêu thuật hóa người thành hồ, anh không biết à?"
Khuynh Diễm lười nhác nằm trên ngực Tử Liên, giọng nói rầm rì giống như buồn ngủ: "Không sao, chờ đến lúc chúng ta cùng nhau làm hồ ly, anh sẽ biết thôi."
Tử Liên bắt đầu có dấu hiệu lung lay.
Nhưng thời điểm nghe được câu nói tiếp theo của Khuynh Diễm, thì nỗi lung lay của hắn liền biến mất... mà trực tiếp hóa thành khiếp sợ!
"Không biết cảm giác khi giao phối bằng thân thể hồ ly sẽ thế nào nhỉ? Thật có chút mong chờ nha."
Tử Liên: "! ! !"
Giao phối!
Bằng thân thể hồ ly!
Tuyệt đối không được!
Tử Liên nhanh chóng vận linh lực kiểm tra tình trạng bên trong mình.
Không tìm được tung tích đan dược, nhưng lại có hơi thở hồ ly sôi trào trong mạch máu.
Chẳng lẽ Hóa Hồ Hoàn đã hòa vào huyết mạch hắn, đang trong quá trình luyện hóa hắn thành hồ ly?
Ánh mắt Tử Liên trở nên sâu thẳm, như cất chứa vô vàn giông bão, và một chút sợ hãi không dễ phát hiện.
Dù sao hắn cũng chỉ gian xảo, chứ hắn vẫn là người tu đạo, nhiều năm giữ thân trong sạch, chưa bao giờ có ý định phá giới "ăn" Khuynh Diễm.
Hắn thua cô, là bởi vì hắn không đủ vô sỉ.
Khuynh Diễm nhẹ nhàng hôn lên môi Tử Liên, giọng nói mềm mại dỗ dành: "Anh ngoan ngoãn nằm ở đây đi, chờ một tháng sau anh hóa thành hồ ly rồi, tôi sẽ thả anh ra."
Tử Liên chợt bật cười.
Là tức đến hóa cười.
Nếu cô đã khiêu chiến hắn, vậy thì cứ đấu với nhau xem, ai mới thật sự là người thắng cuối cùng.
Nhưng có một chuyện Tử Liên không biết, đó là làm gì có Hóa Hồ Hoàn nào.
Tất cả đều là Khuynh Diễm bịa ra.
Thứ cô cho hắn ăn, chỉ là máu của cô.
Vừa vào cơ thể hắn liền tan ra, nên hắn mới không thăm dò được tung tích đan dược, mà bị hơi thở hồ ly đánh lừa.
Ngay cả việc cô nói giao phối trong thân thể hồ ly, cũng là vì tăng hiệu ứng hù dọa hắn.
Mà Khuynh Diễm cũng không biết, vốn dĩ Tử Liên không hề hạ cấm thuật với cô.
Hắn chỉ vây lại linh khí trên Nhạc Yên Đình, không có linh khí cho cô tu luyện, cô liền không thể hóa hình người.
Nhưng hắn cần thiết phóng đại thành cấm thuật, để dọa cô thả hắn ra.
Quá thông minh sẽ sinh đa nghi, và quá thông minh nên đôi lúc cũng không thể hiểu hết chính mình, cả Khuynh Diễm và Tử Liên đều mắc phải lỗi này.
Tử Liên cân nhắc giữa lợi và hại, chủ động lên tiếng thương lượng: "Em giải Hóa Hồ Hoàn cho tôi, tôi sẽ thu lại cấm thuật trên thân thể em. Chúng ta cùng làm người, vẫn tốt hơn là cùng làm hồ ly, đúng không?"
Khuynh Diễm cười nhạt: "Tôi dựa vào đâu để tin tưởng anh?"
Tử Liên cảm thấy, hắn mới là người đủ tư cách hỏi câu này.
Tôi không hạ cấm thuật với em, còn em lại dùng Hóa Hồ Hoàn với tôi. Ai mới là người không đáng tin?
Khuynh Diễm lúc này cũng đang nghĩ. Tôi không dùng Hóa Hồ Hoàn với anh, còn anh lại hạ cấm thuật với tôi. Anh chính là người không đáng tin!
Nhưng vấn đề ở chỗ là không thể nói ra sự thật, nếu không thì bản thân sẽ mất lợi thế.
Tử Liên dịu giọng cam kết, nói đến vô cùng chân thành: "Dựa vào tôi sẽ không làm hại em." Còn em thì lại làm hại tôi.
"Trong vòng một tháng, nếu tôi có thể biến thành con người, tôi sẽ đưa thuốc giải Hóa Hồ Hoàn cho anh. Bằng không..." Khuynh Diễm dừng lại, khóe môi cong lên nụ cười rực rỡ: "Anh chờ làm hồ ly đi!"
"Nhưng yêu lực em quá thấp, không thể kịp tu luyện thành người chỉ trong một tháng." Tử Liên nhíu mày phân tích.
Khuynh Diễm vỗ vỗ móng vuốt nhỏ lên mặt hắn: "Vậy nên anh cần phải nghĩ cách, giúp tôi tăng yêu lực thật nhanh nha!"
Tử Liên: "..." Em đừng được voi đòi tiên!
"Tôi sẽ nghĩ cách, chỉ là..." Tử Liên hơi dừng lại, nghiêm túc đề nghị: "Trước tiên em thả tôi ra khỏi đây, tôi mới có thể đi tìm biện pháp."
Nhưng không phải tìm biện pháp giúp em tăng yêu lực, mà là tìm biện pháp giải Hóa Hồ Hoàn.
Lúc đó em chết chắc với tôi!
Khuynh Diễm giả vờ suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vậy anh cũng không được tiếp tục nhốt tôi."
Đáy mắt Tử Liên hiện lên một tia kháng cự, nhưng rất nhanh hắn liền đè ép xuống.
Giữ dáng vẻ thật bình tĩnh, mỉm cười hỏi: "Em sẽ rời khỏi Nhạc Yên Đình sao?" Tốt nhất em đừng chạy khỏi tôi, bằng không...
"Anh muốn đuổi tôi đi?" Khí thế Khuynh Diễm đột nhiên hung lên: "Anh là của tôi, đừng mơ tưởng đến chuyện chạy trốn!"
Không cho mi nhốt ta, mi liền xua đuổi ta?
Nằm mơ!
Tử Liên: "..."
Hắn chỉ muốn đổi biện pháp giam giữ cô, sao cô lại có thể hiểu thành hắn muốn đuổi cô?
Là câu hỏi của hắn có vấn đề, hay là lối suy nghĩ của cô có vấn đề?