Dù phòng khách có ồn ào, nhưng hắn vẫn muốn ngồi lại. Bởi vì nơi này có Khuynh Diễm.
Ở đây, không còn cảm giác cô độc tận xương tủy khi lẻ loi một mình, chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy người kia đang bên cạnh.
Không bất an đề phòng, không chiêu trò xã giao giả lã, cũng không có ánh mắt ghen ghét hay thèm khát mà mọi người thường dành cho hắn.
Mỗi lần nhìn thấy Khuynh Diễm an tĩnh ngồi đó, đáy lòng hắn, trái tim hắn, cả tâm can hắn, cảm thấy rất bình yên, rất an toàn, rất... tốt đẹp.
Tần Ưu nhìn Khuynh Diễm thăm dò, xem cô có đổi ý hay không. Nhưng Khuynh Diễm một bộ dáng tuyệt đối không thương lượng.
Tần Ưu cúi đầu lặng lẽ thu dọn tập sách.
Cho dù hắn muốn ở lại, cũng đâu còn cách nào khác, đây là nhà của cô.
Cô thậm chí có thể đuổi hắn ra khỏi biệt thự, chứ đừng nói chỉ là một căn phòng khách.
Thiếu niên mất mát, đầu cúi thấp, tóc rũ xuống che đi đôi mắt, lầm lũi bước đi.
Khuynh Diễm nhìn theo bóng lưng sa sút của Tần Ưu, cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Trong phòng riêng có bàn học không ngồi, cứ muốn ngồi trên sàn nhà phòng khách làm gì, không lạnh sao?
Nếu không phải nể mặt đôi dép và ly sữa này, ta đã để mặc hắn chết cóng rồi, hắn lại còn ủy khuất?!
Ta nghi ngờ tên này là đang diễn kịch ăn vạ ta!
Thật đáng sợ!
Tiểu nha đầu thiện lương quá khổ mà!
Hệ Thống: \[...\] Đại nhân vật có khuynh hướng tìm ngược từ khi nào thế? Chủ nhân ơi có biến, cầu viện trợ!!
Khuynh Diễm nhìn phòng khách trống rỗng, ánh mắt như có điều suy nghĩ. Nhưng chưa đến hai giây, cô lại quay đầu chăm chú xem phim.
Tiếng ti vi ồn ào, ánh sáng trắng phất lên khuôn mặt thiếu nữ trên sofa.
Khóe môi cô cong cong, biểu cảm liên tục thay đổi, nhưng đáy mắt lại không một tia cảm xúc, tĩnh lặng như vực sâu chết chóc.
Phòng khách chậm rãi dâng lên áp lực cứng ngắc, đè nén đến ngột ngạt, thậm chí còn có chút... quỷ dị rợn người.
–
"Tiểu Diễm, cùng tớ đi ăn trưa nhé!"
Vừa tan học, nữ chính liền chạy đến chặn đường... à không phải, chạy đến mời Khuynh Diễm đi ăn.
Thời gian này cả trường đều biết Khuynh Diễm có thêm một cái đuôi nhỏ – Linh Lan.
Khuynh Diễm cũng rất bất đắc dĩ, nữ chính hứa tặng cô một món quà cảm ơn, nhưng quà không thấy đâu, mà người lại cứ bám lấy cô.
Cô nhớ rất rõ ràng, cô nói muốn nhận đồ vật, chứ không nói muốn nhận người.
Nữ chính không theo nam chính mà cứ dính lấy quần chúng? Muốn cùng ta trèo tường sao?!
Linh Lan lắc lắc cánh tay Khuynh Diễm: "Tiểu Diễm, đi ăn cùng tớ đi, đi mà."
Mi đừng lắc được không? Lắc nữa tay ta đứt lìa ra thì làm thế nào?!
"Tiểu Diễmmmm!" Linh Lan phồng má mè nheo.
"Đi." Khuynh Diễm gật đầu đáp ứng.
Tiểu mỹ nhân xinh đẹp làm nũng, sao ta có thể nỡ từ chối đây?
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!
Hệ Thống: \[...\] Nếu không phải đã xác nhận giới tính kí chủ là nữ, nó còn suýt tưởng cô là tra nam háo sắc đấy!
Linh Lan ríu ra ríu rít liệt kê món ăn: "Tiểu Diễm thích ăn gì? Vịt quay, sủi cảo, lẩu, đồ nướng, hay là hải sản?"
Kì thật ban đầu Linh Lan có hơi sợ Khuynh Diễm, ô danh ác nữ của Khuynh Diễm cũng không phải để trưng, ngày thường lại ăn nói kiêu ngạo, chẳng thèm để ai vào mắt.
Khi được Khuynh Diễm giúp đỡ thoát khỏi đám Như Mộng, Linh Lan thật lòng cảm kích, nhưng chỉ là muốn cảm ơn, hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ thân thiết.
Sau đó, trong lúc chuẩn bị lễ vật, Linh Lan thường xuyên đến hỏi sở thích của Khuynh Diễm. Qua nhiều lần tiếp xúc, cô cảm thấy Khuynh Diễm không xấu xa như trong đồn đại.
Khuynh Diễm rực rỡ chói mắt, tự tin khí phách, không hề có tính tình đại tiểu thư.
Dù rất không kiên nhẫn mỗi khi bị người khác đặt câu hỏi, nhưng chỉ cần Linh Lan nói nhỏ nhẹ, Khuynh Diễm tuyệt đối sẽ nhịn xuống không phát tác.
Dần dần, Linh Lan hiểu được đôi chút tính cách của Khuynh Diễm, càng muốn tiếp xúc nhiều hơn.
Khuynh Diễm quá mức chói lóa khiến người ta e ngại giữ khoảng cách, nhưng nếu dũng cảm đến gần, sẽ nhận ra cô rất ấm áp, luôn bảo bọc chở che người bên cạnh.
Nếu Hệ Thống nghe được suy nghĩ của Linh Lan, nó sẽ cắt luôn lỗ tai mình để không cần nghe nữa.
Kí chủ nhà nó mà ấm áp sao? Ngươi còn chưa kịp đến gần để tận hưởng ấm áp, thì đã bị kí chủ thiêu cháy thành tro rồi, đến thi thể cũng không còn đâu mà ấm với áp.
"Ăn gì không quan trọng, thức ăn đẹp mắt là được." Khuynh Diễm nhàn nhạt đáp.
"Tiểu Lan." Giọng nói trầm thấp vang lên, thiếu niên anh tuấn thình lình xuất hiện trước cổng trường.
Khuynh Diễm nhíu mày, khuôn mặt này... cảm thấy có chút quen...
Cô nhoẻn miệng thăm dò, gọi: "Tiểu Trư?"
Thiếu niên giật giật khóe môi, nhưng vì hình tượng lạnh lùng nên phải cố nén lại.
Hắn trực tiếp ngó lơ Khuynh Diễm, quay đầu hỏi Linh Lan: "Tại sao không nghe máy?"
"Tớ để điện thoại trong túi xách, cậu gọi tớ sao?" Linh Lan ngạc nhiên, lục lọi túi tìm điện thoại.
"Trưa nay cùng tôi đi ăn. Cậu quên?" Thiếu niên mặt mày lạnh băng, ẩn ẩn tức giận.
"Ăn trưa sao? Tớ không có hẹn cậu mà..." Linh Lan nghi hoặc.
\*\*\*
Chương này Vũ dành tặng cho bạn Bạch Dạ Tử Thần, vì bạn đã đoán đúng lý do Khuynh Diễm bảo Tần Ưu về phòng nè\~ chị là lo lắng nàng dâu nhỏ nhà mình bị lạnh í.
Vui quá đi, không ngờ lại có bạn đoán chính xác như vậy a\~
Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ Vũ, chúc mọi người tối chủ nhật thật vui nha\~