Liệp Yêu Hội đã đến đối chất với Tử Liên, nhưng họ chẳng những không thể buộc tội được hắn, mà thậm chí còn phải loại bỏ suy đoán hắn vào nhà vệ sinh gặp nạn nhân.
Mảnh vải tím lưu lại ở hiện trường rất giống đạo bào của Tử Liên, làm từ chất liệu thượng hạng, đường may tinh tế tỉ mỉ.
Nhưng mà, lại có một điểm khác biệt.
Đó là toàn bộ đạo bào trong phòng Tử Liên đều được may bằng hai lớp vải.
Số lượng gần cả ngàn bộ, chứng tỏ không phải hắn mới chuẩn bị gần đây, mà điều này đã là thói quen may mặc trong thời gian dài của hắn.
Tại sao đạo bào hai lớp vải lại minh oan cho Tử Liên?
Bởi vì ở giữa hai lớp vải, chính là được nhét tiền!
Ai có thể tưởng tượng nổi, chỉ cần xé đạo bào hắn ra, thì tiền bên trong liền ào ào rơi đầy đất!
Biểu cảm của Liệp Yêu Hội lúc đó đại khái là... Sốc đến sững sờ!!
Nhưng chờ bình tĩnh lại, họ liền thấy ghen ghét căm tức, tiền của tên đạo sĩ này đều là ăn trên xương máu người dân!
Cặn bã!
Khuynh Diễm nằm nghiêng trên giường, một tay chống cằm, nhàn nhạt nhìn người bên cạnh đang huyên thiên khoe hắn đã đối phó Liệp Yêu Hội thế nào.
Tử Liên đang nói thì vô tình đối diện ánh mắt cô, hắn hơi mất tự nhiên khựng lại.
Tử Liên tự cảm thấy mình không phải kiểu người ưa nói nhiều, nhưng không hiểu tại sao mỗi lúc ở gần Khuynh Diễm, hắn đều rất thích kể những câu chuyện nhỏ trong ngày của mình cho cô nghe.
Lúc nào cô cũng im lặng nhìn hắn, bên trong ánh mắt cô như có vô hạn cưng chiều dành cho hắn.
Cảm giác quen thuộc đến mức, làm hắn nghĩ cách sinh hoạt giữa cô và hắn đã kéo dài thế này từ hàng trăm năm trước.
Đặc biệt là khi cô và hắn cùng nằm trên một chiếc giường, thì hai người sẽ...
Khuynh Diễm quan sát thấy vành tai trắng nõn của Tử Liên đang dần chuyển sang màu hồng, làm cô không khỏi nghi hoặc khó hiểu.
Tiểu ăn vạ làm sao vậy?
Tự dưng đang kể chuyện lại bật chế độ tự động ngượng ngùng?
Tử Liên đại khái là đang bổ não một số hình ảnh không thể miêu tả, nên hắn vội vàng tìm đề tài để đánh bay những suy nghĩ không được trong sáng của mình.
"Em không thắc mắc về lần ở tòa thị chính em xé áo tôi, nhưng không có tiền rơi ra sao?"
Khuynh Diễm không cần suy nghĩ cũng đoán được: "Anh ngụy tạo chứng cứ."
Đạo bào của Tử Liên được may bằng hai lớp vải để nhét tiền vào, đây quả là sự thật, nhưng lại không phải toàn bộ sự thật.
Trên thực tế, chỉ có một nửa số đạo bào của hắn được may theo kiểu này, nửa còn lại là quần áo bình thường.
Nhưng trước khi Liệp Yêu Hội đến Nhạc Yên Đình điều tra, Tử Liên đã đem tiêu hủy tất cả những đạo bào không nhét tiền, để tạo chứng cứ có lợi cho mình.
Hắn chưa từng vào nhà vệ sinh của hộp đêm, nhưng Liệp Yêu Hội lại không tin lời hắn, bọn họ chọn tin chứng cứ được ngụy tạo bởi kẻ muốn hãm hại hắn.
Nếu bọn họ đã thích chứng cứ giả đến vậy, thì hắn liền tạo một cái tặng bọn họ.
Khuynh Diễm dễ dàng đoán được phương thức tự minh oan của Tử Liên, chuyện này cũng không khiến hắn bất ngờ.
Hắn biết, cô và hắn là cùng một loại người.
Thậm chí có lúc, cô còn giống loại người như hắn hơn cả chính bản thân hắn.
Nếu Khuynh Diễm nghe được suy nghĩ này của Tử Liên, chắc chắn cô sẽ nói: Bởi vì anh đang đạo nhái tính cách tôi, nên đương nhiên tôi phải giống tôi hơn anh giống tôi chứ!
Tử Liên im lặng cân nhắc hồi lâu, quyết định nói với Khuynh Diễm: "Tiểu hồ ly, ngoài mảnh vải giống đạo bào của tôi, thì hiện trường vụ án còn xuất hiện lông bạch hồ."
Lâm Anh Hạo còn đưa cho hắn xem một đoạn camera, quay cảnh bạch hồ phá hủy Tỏa Yêu Tháp.
Tuy rằng camera không quay được bạch hồ giết người, nhưng những người giữ tháp đều đã bị giết, trên ngực họ còn có vết cào của hồ yêu... mọi bằng chứng đều chĩa vào bạch hồ kia.
Mà Tử Liên nhận ra, bạch hồ trong camera chính là Khuynh Diễm!
Thần thái và ánh mắt cô, hắn chắc chắn không nhận lầm.
"Những kẻ giữ Tỏa Yêu Tháp đã bị giết?" Khuynh Diễm thoáng nhíu mày.
Cô chỉ cướp vài món đồ đáng tiền trên người họ, chứ không hề giết họ.
Chẳng lẽ... cô bị bệnh mộng du giết người trong lúc ngủ mê à?
Một nhân vật xinh đẹp sáng chói như cô sao có thể có bệnh? Chắc chắn là con chó chết nào đó đang vu oan cô!
Đáy mắt Tử Liên lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Cô hỏi hắn như vậy, chứng tỏ hung thủ không phải cô.
Không ngờ lại có kẻ cả gan dám nhắm vào tiểu hồ ly của hắn!
Tên đó hẳn là đang ngại mạng mình quá dài!
"Tạm thời em đừng rời khỏi Nhạc Yên Đình. Em cứ yên tâm ở đây, tôi sẽ bảo vệ em." Tử Liên nghiêm túc dặn dò.
Khuynh Diễm lười nhác gật đầu: "Ừ."
Kết quả là sáng ngày hôm sau, cô liền lén lút chạy ra ngoài.
Tử Liên: "..."
Hắn biết chắc là cô không hề đáng tin!
Lẽ ra tối qua hắn nên trói cô lại!
—
Khuynh Diễm nép trong góc tối, quan sát một nhóm lẫn lộn đang đuổi giết nhau.
Cô gái làn da nhợt nhạt tái xanh, cánh môi thâm tím biểu hiện của trúng độc, loạng choạng lung lay chống vào vách tường.
Tiếp sau đó là hai người... không phải, là yêu!
Diện mạo chúng cực kỳ ghê tởm, hắc khí nặng nề quấn quanh thân.
Những con yêu tu luyện tà thuật ăn thịt người!
Ban đầu chỉ có hai con yêu đuổi tới, nhưng theo tiếng bước chân dồn dập phía sau, Khuynh Diễm giơ ngón tay nhẩm đếm.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu... Ba mươi!
Khủng khiếp nha!
Nữ chính quả là nhân tài thu hút rắc rối.
"Mạn Điệp, khôn hồn thì giao đá lục sắc cho bọn ta, bọn ta sẽ để ngươi được chết một cách thống khoái." Yêu quái hung hăng đe dọa.
Cô gái siết chặt vũ khí in ấn ký Liệp Yêu Hội, không khuất phục đáp: "Dù hôm nay các ngươi có giết ta, thì ta cũng không đời nào để các ngươi đoạt được đá lục sắc!"
"Đồ ngu xuẩn! Vậy thì đừng trách bọn ta độc ác!"
"Tụi bây, lên! Xé xác nó cho ta!"
Yêu quái thống lĩnh phát hiệu lệnh, lũ yêu phía sau liền đồng loạt nhào tới.
Mạn Điệp đã trúng độc, lực lượng đơn bạc lẻ loi, đánh không được mấy chiêu liền dần rơi vào yếu thế.
Yêu quái tàn nhẫn đạp vào bụng cô, giẫm cô ngã trên mặt đất.
Khuỷu tay rách da đau nhói, cô nhíu chặt mày, không đủ sức gượng dậy.
Hơi thở hôi thối xộc vào mũi, móng vuốt sắc bén ghê tởm hướng đến muốn đâm đứt cổ họng Mạn Điệp.
Bất chợt, tiếng gió vun vút bị xé rách!
Yêu quái văng lên giữa không trung, thân thể đập mạnh vào tường, lực va chạm cường đại đến mức khiến nó chết tươi tại chỗ.
Mạn Điệp kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu nữ mặc quần áo thể thao màu trắng, đang đưa lưng về phía cô, giúp cô che chắn hết thảy yêu ma.
Đầu ngón tay thiếu nữ đang xoay một con dao găm sắc bén, tư thế hờ hững lại ngông cuồng.
Yêu quái vung móng vuốt cào tới, thiếu nữ giẫm mũi giày trên mặt đất, chân chuyển động từ phải sang trái, tạo thành một vòng cung đá vào một bên mặt yêu quái.
Rắc!
Xương quai hàm nó bị đá đến biến dạng.
Máu đỏ tươi phún ra như đường cong lưỡi liềm, tô lên ảnh nền sắc thái yêu dị phóng khoáng, làm nổi bật bóng lưng tiêu sái của thiếu nữ kia.
Trong đầu Mạn Điệp lúc này chợt bật ra một câu: Cô gái này... thật là ngầu!
Khuynh Diễm không mất nhiều công sức liền thu thập xong đám yêu quái.
Cô chậm rãi quay lại, chìa những ngón tay thon dài đến trước mặt Mạn Điệp, mỉm cười hỏi: "Tiểu mỹ nữ, cần tôi giúp cô đứng dậy không?"
Ánh nắng ấm áp phủ lên người Khuynh Diễm, khiến nụ cười cô bỗng thật nhu hòa, nhìn đến liền làm lòng người thư thái buông lỏng.
Mạn Điệp mê man đặt tay mình vào lòng bàn tay thiếu nữ đối diện, nhưng ngay sau đó cô chợt vội vàng rụt tay lại.
"Tôi... tôi tự đứng được, cảm ơn cô." Kỳ quái! Cô ấy cũng là con gái, mình ngại cái gì chứ?
Chắc đây là tác dụng phụ của việc bị trúng độc.
Mạn Điệp từ chối sự giúp đỡ của Khuynh Diễm, nhưng khi cô tự mình đứng dậy, hai chân lại loạng choạng muốn ngã xuống.
Hắc Khuyển gần như đã nhìn thấy cảnh tượng, kí chủ nhà nó đưa tay đến ôm ngang thắt lưng nữ chính, sau đó cười lưu manh hỏi: "Đây là tự đứng được của cô sao?"
Rồi nữ chính sẽ ấp úng xấu hổ trả lời: "Tôi... tôi... cứ tưởng là mình vẫn ổn."
Kịch bản!
Nó đã nắm chắc kịch bản phim truyền hình trong lòng bàn tay!
Nhưng sự thật chứng minh, quá lậm phim truyền hình sẽ mắc chứng bổ não hoang tưởng.
Bởi vì đến tận khi Mạn Điệp ngã xuống đất bất tỉnh, Khuynh Diễm vẫn chỉ yên lặng đứng nhìn, không hề tiến lên giúp đỡ.
Hắc Khuyển: [? ? ?]
Ủa, hôm nay kí chủ không cầm kịch bản nam chính nữa hả?!