Trong cả thành phố, không ai không biết tình trạng mấy năm nay của Tử Liên. Nói đúng hơn, chỉ cần là nơi có Internet, liền có thể thăm dò tin tức về hắn.
Nhưng vấn đề là, Khuynh Diễm lại ở trên núi.
Năm đó, do lệ khí ác quỷ quá lớn, lại thêm thân thể hồ ly đang bị thương, dẫn đến lực lượng bên trong cô tự đốt da thịt chính mình.
Mà theo suy nghĩ của Khuynh Diễm, Tử Liên đã không còn muốn ở bên cô, vì vậy cô cũng chẳng vướng bận gì với thành phố này nữa.
Cô quyết định lên núi bế quan, tìm nơi yên tĩnh để chữa trị vết thương.
Cô thật sự nghĩ rằng sẽ từ bỏ Tịch Dạ, nên nếu không vì nguy cơ sinh thi bạo động, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ quay lại nơi này nữa.
Vậy thì kết cục cuối cùng, sẽ là cô bỏ lỡ Tử Liên, và để mặc hắn héo mòn chết đi trong nỗi đợi chờ vô vọng.
Nếu như điều đó thật sự xảy ra, thì cô...
Khuynh Diễm đặt tay lên ngực Tử Liên, cảm nhận nhịp tim yếu ớt của hắn.
Không sao rồi, hắn vẫn còn ở đây, hắn vẫn sống bên cạnh cô.
Viễn cảnh tồi tệ đó không xảy ra, cô đã kịp quay về và gặp được hắn.
Có điều... bây giờ Tử Liên rất kỳ lạ, khiến cô vô cùng bối rối.
Chẳng hạn như, một lần cô đang đút cháo cho hắn, không hiểu sao hắn lại cầm lấy tay cô, rồi yên lặng rơi nước mắt.
Một lần khác, khi cô kéo hắn ôm vào lòng, hắn liền vùi đầu vào cổ cô, không tiếng động rơi nước mắt.
Hay gần đây nhất, lúc trời chuyển lạnh, cô lấy áo ấm khoác cho hắn, hắn cũng rơi nước mắt.
Khuynh Diễm không hiểu vì sao Tử Liên khóc, bởi hắn trở nên rất ít nói, cũng không hay tranh cãi với cô như trước nữa.
Cô đi tìm hỏi A Tịnh, sau đó nghe giải thích rằng, tổn thương tâm lý nguy hiểm hơn tổn thương thể chất rất nhiều.
Tương tự như khi bị bỏng, dùng mắt thường liền nhìn thấy vết bỏng đã sắp lành lặn hay chưa. Nhưng tâm hồn nứt vỡ, là khái niệm trừu tượng mơ hồ, không thể quan sát được.
Khuynh Diễm nghe thì nghe đó, chứ cũng chẳng hiểu bao nhiêu.
Cô chỉ nghĩ Tử Liên khóc, là vì hắn thấy đau.
Bởi vì mỗi lần nhìn hắn khóc, hình như... cô cũng có chút đau.
Bệnh tâm lý đúng là nguy hiểm thật, tốc độ lây nhiễm của nó quá ghê gớm, đến cô cũng bị bệnh theo hắn luôn rồi.
Hắc Khuyển: [...] Nó cảm thấy quan ngại sâu sắc về tương lai của đại nhân vật, khi hắn phải ở cùng một kẻ mù cảm xúc như kí chủ.
Tử Liên bắt đầu ngừng khóc, là từ lúc hắn nhìn thấy Khuynh Diễm gọi video với Tam Hoa và Mạn Điệp.
Trong khi họ luôn nhiệt tình kể cho cô nghe những câu chuyện vui vẻ, thì hắn tự nhìn lại chính mình, chỉ toàn nước mắt và đau thương...
Tử Liên quyết định phải khôi phục phong thái của một đại sư tôn quý tự tin trước đây, không thể tiếp tục u uất nữa!
Nói thì dễ mà làm thì khó, chờ Tử Liên hoàn toàn khôi phục, thì đã là mấy năm sau.
Lúc đó, Mạn Điệp đã lấy chồng, và Tam Hoa cũng yêu đương với một con hổ tinh, không còn ai rảnh rỗi giành Khuynh Diễm với hắn nữa.
Tử Liên cuối cùng cũng yên tâm xuống, cho đến khi...
"Vừa nãy ta nghe hồ ly tỷ tỷ tán tỉnh Tam Hoa, tỷ ấy còn tự xưng là Khuynh ca ca nữa! Có khi nào Tử Liên đại sư sắp bị thất sủng không?" Bạch xà nhỏ giọng xầm xì với A Tịnh.
"Sư phụ khó khăn lắm mới chịu đi trừ yêu, gầy dựng lại danh tiếng Nhạc Yên Đình, nếu chuyện cũ tái diễn... Á! Sư phụ! Người đến đây từ lúc nào vậy?" A Tịnh sợ hãi hét lên.
"Người đừng đi! Hãy nghe đồ nhi giải thích, mọi chuyện không như người nghĩ đâu! Sư phụ!!"
—
Khuynh Diễm đang nằm dài trên giường xem ti vi, thì chợt bị một vật thể chắn ngang tầm mắt.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu: "Anh sao vậy?"
Tử Liên mím chặt môi chất vấn: "Con mèo kia là gì của em?"
Khuynh Diễm nghe xong câu này, lập tức muốn giơ tay bóp trán. Chắc chắn là hai đứa nhãi lắm chuyện lại mách lẻo, để hắn đến ăn vạ ta!
"Ngoài anh ra, không có ai khác là của tôi." Khuynh Diễm thành thục mặc áo chống đạn.
Tử Liên đương nhiên không dễ dàng tin: "Vậy tại sao em lại xưng hô như vậy với con mèo kia?"
"Anh gọi thêm lần nữa đi." Tiểu ăn vạ gọi Khuynh ca ca nghe thật êm tai.
Tử Liên: "..."
"Sao lại im lặng rồi? Gọi ca ca thêm lần nữa đi." Khuynh Diễm giơ tay chọt chọt eo hắn thúc giục.
Tử Liên mím môi càng chặt, ánh mắt hiện lên tức giận.
Nhìn hắn giống đang đùa với cô sao?
Hắn đang nói chuyện nghiêm túc đấy!
Khuynh Diễm vẫn không chịu ngừng đùa giỡn: "Mau gọi Khuynh ca... A!"
Người đối diện đột ngột nhào tới, đem cô đẩy ngã xuống giường.
Mũ áo choàng theo lực quán tính trượt qua đỉnh đầu Khuynh Diễm, để lộ dung mạo vẫn luôn bị cô che giấu nhiều năm nay.
Đôi con ngươi đỏ sẫm như hồng thạch tà mị, làn da trắng đến mức nhợt nhạt trong suốt. Hai màu trắng đỏ đặt ở thái cực đối lập, nhưng không hề khó nhìn, mà lại mang đến cảm giác thu hút kỳ lạ.
Đặc biệt là giữa vầng trán nõn nà, tồn tại một ấn ký đường nét uốn lượn mềm mại, trông giống như hoa, nhưng cũng trông giống như lửa, khiến Tử Liên nhìn đến ngẩn ngơ không chớp mắt.
"Tiểu hồ ly, em... mặt em không bị thương sao?"
"Tại sao mặt tôi lại bị thương?" Khuynh Diễm nghiêng đầu khó hiểu.
"Từ lúc trở về, em luôn khoác áo choàng che kín khuôn mặt, và cũng không ngủ cùng giường với tôi..."
Hắn nghĩ cô bị thương nhưng không muốn kể cho hắn biết, nên hắn vẫn luôn không dám hỏi.
Cô thích xinh đẹp như vậy, hắn sợ hỏi đến, sẽ khiến cô thấy buồn.
"Tôi không bị thương." Khuynh Diễm phiền chán lắc đầu, tự chỉ vào mặt mình: "Nó không đẹp, nên tôi che lại."
Dung mạo ta nên là mạnh mẽ đầy sức sống, chứ không phải loại trắng bệch yếu nhược này.
"Nhưng tôi lại thấy rất đẹp mà!" Tử Liên lập tức cất giọng phản bác.
Khuynh Diễm im lặng vài giây, chậm chạp quyết định: "Nếu anh thích nhìn, thì về sau tôi không khoác áo choàng nữa."
Tử Liên lén lút cười dưới đáy lòng. Hắn thấy đẹp, là vì nhìn cô thật yếu ớt, khiến hắn có cảm giác rằng mình sẽ khi dễ được cô!
Nhưng cảm giác cũng chỉ là cảm giác, bởi vì thực tế tối hôm đó, Tử Liên đã bị Khuynh-yếu-ớt-Diễm đè xuống giường, mà hắn thậm chí còn không lật người đảo vị trí nổi.
Tử Liên uất ức phản kháng: "Tiểu hồ ly... tôi không muốn... thế này..." Hắn muốn lên trên!
Khuynh Diễm nắm lấy cổ tay hắn, ấn vào trong lớp chăn mềm mại: "Bây giờ không muốn, nhưng lát nữa sẽ muốn."
Thế giới trước mi lợi dụng lỗ hổng trong hoán đổi thân thể, đè ta không ngóc đầu dậy nổi.
Quân tử báo thù, một kiếp cũng không muộn! Lần này ta nhất định phải đòi đủ!
Tử Liên lắc đầu muốn nói lý lẽ, nhưng môi hắn lại chợt bị người ta ngậm lấy, từng lớp đạo bào cũng dần trượt xuống dưới chăn.
Khi nhiệt độ từ lòng bàn tay cô chạm lên ngực hắn, dường như đã xuyên qua da thịt trần trụi mà đốt nóng cả trái tim, khiến hơi thở hắn không kìm được trở nên gấp gáp hối hả.
Giờ thì Tử Liên không quản nổi cái gì nằm trên hay nằm dưới nữa, hai tay hắn bắt đầu dây dưa lôi kéo quần áo Khuynh Diễm.
Bất chợt cô hôn lên vành tai hắn, giọng nói nhỏ nhẹ như chứa mê dược bên trong: "Anh gọi Khuynh ca ca đi."
Tử Liên cảm thấy muốn khóc.
Không phải khóc vì đau đớn, mà là quá kích thích khiến hốc mắt hắn nóng lên.
Cô thừa biết tai là điểm nhạy cảm của hắn, mà còn cố tình ép hắn!
"Ngoan, gọi Khuynh ca ca, tôi muốn nghe." Khuynh Diễm rầm rì, tiếp tục hôn hôn dụ dỗ.
Tử Liên cắn chặt môi nhẫn nhịn, nhưng người phía trên vẫn không ngừng khiêu khích, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, há miệng ngoạm lên cổ cô!
Khuynh Diễm đang làm lưu manh đầy hứng khởi, thì chợt bị cắn đau đến suýt chút nữa đá Tử Liên văng xuống giường.
"Là em trêu tôi trước..." Đôi mắt hắn ẩn hiện dục niệm nhàn nhạt, nhưng con ngươi đỏ ửng ủy khuất, như đang tủi thân tố cáo cô.
Nhìn thấy dáng vẻ hắn đáng thương thế này, làm Khuynh Diễm chợt nhớ đến thời điểm cô vừa trở về Nhạc Yên Đình, hắn như đứa nhỏ ôm chăn khóc nức nở khắp nơi đi tìm cô.
Thật sự làm người ta có chút không nỡ.
Khuynh Diễm thở dài một tiếng, chỉ vào cổ mình: "Không bắt nạt anh, muốn cắn thì cắn đi, tôi chịu được."
Tử Liên lắc đầu, âm thanh chợt hạ thấp xuống, cố ý thì thầm thật khẽ: "Tiểu hồ ly, tôi thích em, đời này tôi chỉ thích một mình em thôi."
Khuynh Diễm trầm mặc ba giây, sau đó nghiêm túc hỏi: "Vậy... có làm tiếp không?" Đang nấu cơm giữa chừng mà dừng lại tỏ tình là thế nào?
Để sáng mai hãy bày tỏ sau đi!
Tử Liên khựng người một chút, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Gió xào xạc ngoài hiên, căn phòng vang lên tiếng cười trong trẻo không dứt, cùng lời phàn nàn hối thúc rất nhỏ.
Đoạn đường đã qua đầy gian nan trắc trở, nhưng thật may mắn vì sau tất cả, tôi vẫn có thể lần nữa nắm lấy tay em. — Tử Liên.