Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 45: Chương 22.2: Quần Chúng Online (22)



Tần Ưu đột nhiên lù lù xuất hiện trước cửa phòng bếp, Khuynh Diễm giật bắn mình.

Tay phải cô cầm ly thủy tinh, tay trái ra sức giữ chặt cổ tay phải.

Suýt chút nữa... suýt chút nữa ta ném ly vỡ đầu hắn.

Hít sâu hít sâu.

Tỉnh táo lại rồi, tiểu nha đầu thiện lương không thể để bị ăn vạ!!

Tần Ưu trầm mặc bước vào, lặng lẽ qua lại hâm nóng thức ăn, bận rộn sắp xếp đồ vật lên bàn.

Khuynh Diễm cảm thấy tên này cứ quái quái.

Bình thường hắn đi qua đi lại, cả người đều như bông hoa nhỏ đong đưa trong gió, sao hôm nay cứ như tiểu tức phụ oán chồng thế?

Hay là...

Hắn cập nhật phiên bản ăn vạ mới?!

Nguy rồi nguy rồi! Kẻ gặp phiền phức sẽ là ta!

Khuynh Diễm nhanh chóng nâng cao cảnh giác, giữ vững tỉnh táo, kín đáo quan sát Tần Ưu.

Cô nhìn Tần Ưu đi một vòng rồi lại một vòng, tạp dề màu đen nổi bật trên làn da trắng nõn, ngón tay tinh xảo thon dài khẽ mở nắp nồi, sợi tóc mềm nhẹ lay động theo từng động tác, đôi chân trần...

Khuynh Diễm nhíu mày, sao tên này thích đi chân trần thế nhỉ?

Tần Ưu bày thức ăn lên bàn, để bát đũa trước mặt Khuynh Diễm, ngồi xuống phía đối diện, lặng lẽ ăn cơm.

"Lát nữa theo tôi ra ngoài." Khuynh Diễm nhàn nhạt thông báo.

Bàn tay đang múc canh của Tần Ưu hơi khựng lại, sau một khoảnh khắc, hắn lại tiếp tục động tác như không có gì xảy ra. Chọn những phần ngon nhất cho vào bát nhỏ, đẩy bát về phía Khuynh Diễm.

"Ừ." Tần Ưu khẽ đáp.

Khuynh Diễm cũng không nói thêm gì, thong thả dùng bữa.

Cơm nước xong xuôi, cô lên phòng chuẩn bị, sau đó xuống nhà ngồi chờ.

Tần Ưu chậm chạp rửa bát, quay về phòng riêng trì hoãn hồi lâu mới nặng nề đi vào phòng khách.

Khuynh Diễm có hơi buồn ngủ, nhạt giọng nói: "Đi thôi."

Tần Ưu lặng lẽ theo phía sau, trước khi đóng cửa biệt thự hắn còn nán lại nhìn một lúc, như đang luyến tiếc chia tay.

Khuynh Diễm chờ đến bực bội, nhưng không tiện phát tác nên cô đành nén lại.

Lề mà lề mề!

Nhanh chân một chút không được sao? Sớm xong việc ta còn quay về ngủ!

Chỉ giỏi ăn vạ ta!!



Tần Ưu im lặng nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ, nhà cao tầng lùi lại, cây cối chầm chậm hiện ra, hai bên đường hoang vu vắng lặng.

Đáy lòng Tần Ưu hơi chua xót, hắn ngước mắt nhìn người ngồi bên cạnh, cô... thật sự muốn đem hắn đi đổi Bùi Lâm sao?

Khuynh Diễm đang ngủ gật, chợt cảm thấy có ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm, cô hơi hé mi, nhìn qua bên cạnh: "Làm sao?"

Tần Ưu cổ họng khô khốc, nhấp môi thận trọng, có chút khó khăn hỏi Khuynh Diễm: "Tôi... nắm tay cô được không?"

Tên này lại bị sao thế?

Nãy giờ ta không làm gì hết! Thật đấy!!

"Một chút... chỉ một chút thôi." Tần Ưu khẽ khàng nói, sợ cô sẽ từ chối hắn.

Khuynh Diễm im lặng không đáp.

Tần Ưu thử đưa tay về phía cô thăm dò, thấy cô không né tránh, hắn cẩn thận từng li từng tí nắm lấy ngón tay út của Khuynh Diễm, nhẹ nhàng giữ lấy.

Hắn muốn siết tay cô thật chặt, nhưng lại chỉ nhè nhẹ chạm vào, cả người cứng ngắc không dám nhúc nhích.

Khuynh Diễm nhìn Tần Ưu, khẽ động rút ngón út ra khỏi bàn tay hắn.

Tần Ưu mất mát, thân thể nhẹ run, như vừa bị người ta đẩy mạnh, chân hụt một cái, rơi xuống vực sâu...

Chợt một bàn tay kéo lấy tay hắn, giữ chặt.

Tần Ưu sửng sốt, mở to mắt nhìn Khuynh Diễm, rồi lại nhìn tay mình, lặp đi lặp lại mấy lần.

"Hít thở!" Khuynh Diễm trừng mắt: "Muốn chết sao?"

Tần Ưu giật mình, vội vàng hít thở, hắn... thế mà lại quên cả thở.

Tần Ưu chớp mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm tay hắn, khẽ động nắm lại tay cô.

Dừng một chút, quan sát thấy Khuynh Diễm không có biểu hiện khó chịu, hắn liền vui vẻ chạm tay, rồi lại chạm tay.

Khuynh Diễm định mắng Tần Ưu, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười như trẻ con vừa được cho kẹo của hắn, cô liền nghẹn lại.

Tên này đang cười cái gì thế? Có gì vui sao?

"Đừng lộn xộn. Tôi muốn ngủ." Khuynh Diễm nhẹ giọng nhắc nhở.

Tiểu nha đầu thiện lương thật quá khổ mà!

Tần Ưu an tĩnh lại, nhẹ nhàng áp sát lòng bàn mình vào tay Khuynh Diễm, cẩn thận giữ lấy tay cô.

Vẻ mặt hắn đầy trân trọng, cứ như đang cầm trong tay một bảo vật cực kỳ trân quý.

Khuynh Diễm cũng không quản hắn nữa, tựa đầu vào ghế tiếp tục ngủ.



Xe dừng lại, Khuynh Diễm vừa mở mắt liền đối diện với dáng vẻ lo lắng bất an của Tần Ưu.

Kì quái!

Rõ ràng ban nãy còn đang tung tăng vui vẻ, cô chỉ mới ngủ một giấc, hắn liền biến thành thế này?

Chẳng lẽ...

Lúc ta ngủ có kẻ lén lút động vào hắn?!

Tài xế rùng mình, tại sao ánh mắt Đại tiểu thư lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy?

Tài xế run run đeo khẩu trang vào. Hắn tàng hình rồi, hắn biến mất rồi, Đại tiểu thư đừng nhìn hắn nữa mà hu hu.

Khuynh Diễm giết gà dọa khỉ một hồi, xác định chuyện này không liên quan tới tài xế, mới phủi tay bỏ qua.

Khuynh Diễm chậm rãi xuống xe, đưa mắt quan sát xung quanh.

Cảnh sắc nơi này rất vừa ý cô, đẹp như vậy, làm một bài thơ nào.

E hèm!

Non nước hữu tình.

Nắng đẹp trời trong.

Núi tựa vào sông.

Thích hợp... đi ngủ!

Hệ Thống: \[...\] Ai đến chọc điếc tai nó luôn đi! Nó khổ lắm rồi đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.