Phòng Khuynh Diễm tương đối đặc biệt so với những căn phòng khác trong biệt thự, là cánh cửa duy nhất có màu hồng, màu chủ đạo bên trong cũng là màu hồng.
Cô thích màu hồng sao?
Tần Ưu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào, hắn lại không nói rõ ra được.
Khuynh Diễm sờ tóc Tần Ưu, đã bớt ẩm ướt, cô cắm điện, bật máy sấy.
Mi không đi ta làm sao giải quyết đống rắc rối này? Để mi ngồi đây bị ức hiếp thì tính cho ai?
Tần Ưu: "..." Ngay bây giờ? Không kịp đâu mà.
Ông bà Sở về vào sáng sớm hôm nay, từ lúc đó hắn đã bị đóng chặt trên sofa, đến nguyên liệu cũng chưa nhờ vệ sĩ đi mua.
Khuôn mặt Tần Ưu không giấu được vẻ gấp gáp, lòng bồn chồn muốn lập tức đứng dậy đi làm thức ăn.
Cô ấy đang rất đói!
"Con bé này cứ ức hiếp người khác, Tiểu Ưu mặc kệ nó, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn." Mẹ Sở nhẹ giọng trách Khuynh Diễm, nhưng ngữ điệu lại tràn ngập cưng chiều.
Tiểu Ưu?
Các người thân thiết như vậy từ khi nào?
Ta chỉ ngủ một giấc, các người đã làm ra chuyện gì rồi?
"Mẹ quen biết hắn?" Khuynh Diễm nghi hoặc.
"Đâu chỉ là quen biết, còn rất thân nữa đấy. Chúng ta đã tâm sự với nhau cả buổi sáng hôm nay mà." Mẹ Sở vẻ mặt đương nhiên.
Sáng hôm nay? Thân thiết? Người có tiền đều dễ làm thân vậy sao?
"Tiểu Diễm, con là con gái, bắt ép thiếu niên người ta là không tốt." Mẹ Sở dịu dàng quở trách.
"Cô ấy không có bắt ép con." Tần Ưu mím môi bênh vực.
"Con xem, Tiểu Ưu luôn đứng về phía con, con lại đối xử với thằng bé thế nào?"
Khuynh Diễm quay đầu hỏi Tần Ưu: "Đối xử thế nào?"