Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 524: Ảnh Hậu Có Bệnh (16) 2



Diêm Túc cảm thấy biệt danh "tiểu ăn vạ" quá hủy hoại hình tượng tổng tài cao lãnh của hắn.

Vì vậy hắn nhất định không chấp nhận, bắt đầu dùng mọi biện pháp đấu tranh với Khuynh Diễm. Nhưng tại sao… người thua luôn là hắn?!

Kế sách đầu tiên của hắn là chiến tranh lạnh, mặc kệ cô nói gì, hắn đều không thèm trả lời cô.

Khuynh Diễm liền nghĩ, cơ hội tốt!

Tiểu ăn vạ im lặng, nghĩa là cô có đè hắn xuống hôn, hắn cũng không phản kháng!

Thế là Diêm Túc suýt nữa bị làm thịt ngay trong phòng bếp, chiến tranh lạnh trực tiếp thất bại sau mười phút cố gắng.

Sau đó, hắn quyết định đổi sang kế sách ồn ào nhiễu địch, mỗi ngày đều niệm bên tai Khuynh Diễm. Tại sao không gọi hắn là Túc ca ca?

Hắn muốn nghe Túc ca ca!

Túc ca ca! Túc ca ca! Túc ca ca!

Khuynh Diễm bị phiền đến đau đầu, trực tiếp mở miệng phun: "Lên giường gọi."

Diêm Túc lập tức trầm mặc, không biết nghĩ tới chuyện gì mà cả người đều nóng bừng.

Cuối cùng hắn mím chặt môi, đẩy xe lăn rời đi.

Từ lần đó về sau, không còn nghe hắn lèm bèm đòi gọi Túc ca ca nữa.

Cuộc đấu tranh vì biệt danh thất bại toàn tập. ngôn tình hoàn



Giáo trình yêu đương của Diêm Túc vừa mới triển khai, Khuynh Diễm liền không có thời gian thực hành.

Đoàn phim cần quay ngoại cảnh tại thành phố C, từ nơi này đến đó phải ngồi máy bay ít nhất bốn mươi lăm phút.

Diêm Túc nghe tin cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng ngày tiễn Khuynh Diễm ra sân bay, hắn cứ ngồi trong xe nắm chặt tay cô, không muốn để cô rời xa hắn.

"Xong việc tôi sẽ lập tức trở về. Anh ngoan, đừng khóc." Khuynh Diễm ôm hắn dỗ dỗ.

Diêm Túc nhíu mày hung lên: "Ai khóc? Tôi không hề khóc!" Hắn lớn thế này rồi, khóc cái gì mà khóc?

Cô đừng ăn nói linh tinh!

Diêm Túc thật sự không khóc, nhưng Khuynh Diễm phải cảnh giác nhắc nhở trước. Lỡ như tiểu ăn vạ mít ướt lên, cô chắc chắn sẽ không nỡ đi.

"Em đến nơi nhớ nhắn tin báo bình an cho tôi. Còn có, mỗi buổi tối đều phải gọi video. Không được quên!" Diêm Túc nghiêm giọng dặn dò.

Khuynh Diễm gật đầu: "Chắc chắn không quên." Hắn đã lặp lại câu này ít nhất năm mươi lần rồi, cô dám quên để bị ăn vạ sao?

Trợ lý ngồi phía trước lặng thinh không nói.

Kiều tiểu thư chỉ đi quay phim có hai tháng, còn là địa điểm trong nước.

Đâu phải cách biệt chân trời góc bể, chia xa du học một hai năm không thể trở về, Diêm tổng cần gì quyến luyến bịn rịn như vậy?

Đúng là cay mắt cẩu độc thân!

Nhưng trợ lý đâu biết, đây chỉ là khởi đầu, tháng ngày sau này mới chân chính là mỗi giờ đều nhét cẩu lương!



Tập đoàn đang có dự án lớn, nên Diêm Túc không thể đi thăm Khuynh Diễm.

Từ sáng đến tối, hắn có vô số hợp đồng cần xử lý, biết bao cuộc họp phải tiến hành, số lượng công việc chồng chất đếm không hết.

Nhưng mỗi ngày, hắn đều dành thời gian hỏi xem hôm nay Khuynh Diễm ăn gì, tâm trạng cô có vui vẻ không, ở đoàn phim có bị ai làm khó dễ không?

Hắn còn lén lút hỏi Lộc Tiểu Manh, Khuynh Diễm có nhắc tới hắn không?

Nếu không nhắc, vậy chắc chắn buổi tối đó cô sẽ bị giận dỗi!

Nhưng giận hay không giận, cũng đều phải gọi video cho hắn.

Có những đêm hắn tăng ca làm việc, không đủ thời gian nói chuyện với cô. Hắn liền đề nghị cô cứ bật video cả tối, để hắn vừa làm việc vừa nhìn cô ngủ.

Chỉ cần như vậy, thì vất vả đến đâu hắn cũng cố gắng được.

Trợ lý: "…" Đã tăng ca mệt muốn chết còn bị nhồi thức ăn chó, sao cái số mình khổ thế chứ?

Mình bắt đầu cảm thấy, thật sai lầm khi tìm vợ cho Diêm tổng!



Cuộc gọi video vừa kết nối, Khuynh Diễm liền nghe giọng người kia rầu rĩ thở dài: "Chỉ mới có một tháng…"

Cô cười cười hỏi: "Nhớ tôi lắm rồi sao?"

"Không có!" Diêm Túc lập tức phủ nhận, nhưng biểu hiện nhảy dựng rõ ràng là chột dạ.

Nhìn tính tình hắn thế này, Khuynh Diễm chợt muốn nhanh trở về nhà, trêu chọc hắn giận dỗi xù lông, sau đó ôm hắn lên giường giày vò khi dễ một phen.

Cô học theo điệu bộ của hắn, thở dài nói: "Một tháng không được ôm tiểu ăn vạ, cuộc sống thật thiếu sót."

Tút tút tút…

Video đột ngột ngắt tín hiệu, tin nhắn từ bên kia theo sau gửi đến: [Tôi có việc.]

Khuynh Diễm chớp mắt nghi hoặc, nhưng sau khi xác nhận Diêm Túc bình an, cô cũng không nghĩ nhiều. Chỉ dặn hắn nghỉ ngơi sớm, còn cô leo lên giường ngủ.

Khi kim đồng hồ điểm một giờ sáng, cửa phòng Khuynh Diễm chợt vang lên tiếng gõ.

Cô nhíu mày kiểm tra, liền phát hiện người đứng bên ngoài là Diêm Túc.

Hắn mím môi, khắp người đều làm bộ lạnh lùng, dang tay nói: "Cho em ôm."

Khuynh Diễm vừa mới tỉnh ngủ, phải đứng yên vài giây suy nghĩ xem có phải mình bị ảo giác không?

Diêm Túc không vui, nhíu mày thúc giục: "Chẳng phải em nói muốn ôm tôi sao? Ôm nhanh lên để tôi còn về nhà nữa."

Khuynh Diễm không trả lời, trực tiếp dùng hành động biểu đạt, với tay nắm xe lăn kéo vào phòng, nhét hắn lên giường ôm chặt.

Diêm Túc giả vờ giãy giụa hai cái lấy lệ, sau đó nói: "Đây là do em bắt cóc tôi đó."

Khuynh Diễm ngạc nhiên: "Chứ không phải anh nửa đêm gọi phi cơ riêng chạy tới trèo lên giường sao?"

Diêm Túc mím môi, vành tai đều ửng hồng, nhưng không nói được nửa lời phản bác.



Hắn còn biết chối cãi thế nào, trong khi sự thật chính là như vậy.

Vừa nghe cô nói muốn ôm hắn, hắn liền không nhịn được. Đáy lòng như có âm thanh mãnh liệt cấp thiết thúc giục hắn, lập tức đáp ứng yêu cầu của cô.

Bất kể sáng mai còn có cuộc họp quan trọng, bất kể tới đây cũng chỉ chợp mắt được ba tiếng, bất kể trời chưa sáng liền phải rời đi, nhưng hắn đều không quan tâm.

Hắn thật sự rất nhớ cô, chỉ muốn ôm cô thôi.

Hắn… ngốc chết đi được!

Khuynh Diễm xoa xoa bàn tay lạnh cóng của hắn, nhẹ giọng cười: "Tôi cũng nhớ tiểu ăn vạ."

Diêm Túc khựng lại, lý trí chưa kịp diễn giải thì thân thể đã phản ứng trước, ngực trái kêu vang âm thanh bối rối loạn nhịp.

Hắn hơi dùng sức nắm tay Khuynh Diễm.

Đừng nói là nửa đêm chạy tới trao cô một cái ôm, hiện tại dù cô nói muốn mạng hắn, hắn cũng sẽ lập tức gật đầu cho cô.

——

"Ông xem đi!"

Người phụ nữ ném một xấp ảnh lên bàn, giọng nói tràn ngập tức giận.

Ông Hà cúi đầu nhìn xuống, bên trong chính là khung cảnh Diêm Túc giữa đêm khuya xuất hiện trước khách sạn của Khuynh Diễm.

Chẳng những vậy, cô còn thân mật kéo hắn vào phòng, chứng tỏ quan hệ giữa hai người không phải đơn thuần trong sáng.

Bà Hà nghiến răng: "Hóa ra kẻ đứng sau con nghiệt chủng đó là tên quái nhân họ Diêm!"

Giờ thì rõ ràng rồi, lâu nay bà tốn bao nhiêu tiền thuê người bôi nhọ mắng chửi, nhưng toàn bộ đều bị thế lực lớn đè xuống!

Kiều Khuynh Diễm đúng là đồ tiện nhân!

Chỉ vì quay về giới giải trí, liền ngay cả giường của một tên què bị hủy dung cũng leo lên được!

Còn thằng nhãi Diêm Túc, bị nó hại gãy chân mà lại đi bao che nó! Thứ ngu xuẩn!

Ông Hà nhíu mày e ngại: "Nếu thật sự liên quan Diêm thị, thì chúng ta không đủ sức đối phó." Dù có đem hình ảnh này bí mật đưa cho phóng viên, Diêm Túc vẫn sẽ tra ra vợ chồng ông, lúc đó Hà gia chắc chắn lâm nguy.

Bà Hà nóng nảy: "Kiều Khuynh Diễm hại Điềm Điềm của chúng ta lưu lạc chịu khổ suốt hai mươi mấy năm! Một ngày nó còn chưa trả giá, sao Điềm Điềm có thể hạnh phúc?"

"Vậy bà muốn thế nào?" Ông Hà mệt mỏi day trán.

"Diêm thị là thế gia thị tộc nhiều đời, rất trọng sĩ diện. Vì vậy năm xưa mới giữ chữ tín không hủy hôn ước với Hà gia chúng ta."

Đáy mắt người phụ nữ lóe lên độc ác: "Hiện tại Kiều Khuynh Diễm đầy tai tiếng, lại không có Hà gia chống lưng. Nó còn khiến hai chân Diêm Túc thương tật. Ông nói xem, nếu Diêm Nhị lão biết tin này, ông ta có bỏ qua cho nó không?"

Ông Hà lập tức hiểu ý. Mượn đao giết người!

Không cần Hà gia đích thân ra tay, chỉ cần gián tiếp khiến nội bộ họ xáo trộn. Vừa có thể trừng trị Kiều Khuynh Diễm, lại có thể khiến Diêm thị bất hòa.

Nếu chú cháu Diêm Túc đối địch, cổ phiếu tập đoàn chắc chắn sẽ sụt giảm, Hà gia liền có thể nhúng một chân kiếm lợi!

Quả là nhất tiễn song điêu!

Vở kịch đặc sắc này, thật đáng để mong chờ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.