"Té chỗ nào? Té lại một lần cho tôi xem." Mi té không được ta đập chết mi!
Tần Ưu: "..."
"Không muốn nói?" Khuynh Diễm híp mắt: "Vậy thì sau này không cần nói nữa."
Nghe đến hai từ 'sau này', Tần Ưu lập tức hoảng hốt: "Là Bùi Cẩn."
'Sau này không cần nói' nghĩa là 'Tôi lập tức đuổi cậu đi'. Đáy lòng Tần Ưu run rẩy.
Khuynh Diễm mà biết Tần Ưu lý giải cách xa mấy ngàn năm ánh sáng như vậy, chắc chắn sẽ bật cười.
Câu nói của cô rất đơn giản, ý trên mặt chữ, hắn không nói, cô lập tức độc câm hắn.
Có miệng lại im lặng chịu đựng người khác đánh mình, một lòng không muốn tố cáo. Vậy thì trực tiếp để hắn mãi mãi ngậm miệng lại, cô sẽ không bực bội mà đánh chết hắn.
Hệ Thống: \[...\] Sự độc ác của kí chủ chưa bao giờ làm nó ngừng hoảng hốt.
"Bùi Cẩn?" Khuynh Diễm hơi híp mắt: "Hắn đến làm gì?"
Tần Ưu cắn môi, ánh mắt tránh né, nhưng vừa thấy Khuynh Diễm muốn bỏ đi, hắn liền vội vàng hỏi: "Cô không cần tôi nữa sao?"
Khuynh Diễm tròn mắt.
Ta có bao giờ cần mi đâu.
Đều do mi cứ phát sinh chuyện ăn vạ ta đấy thôi.
"Hệ Thống, mi phát điên cái gì?" Nó lại cấm khẩu cô!
\[Kí chủ không nói nổi lời tốt đẹp, im lặng là vàng.\]
Ở tình huống này lại không thể nói chuyện, vậy giải quyết thế nào?
\[Ta có thể để kí chủ nói, nhưng cô không được kích động đại nhân vật.\] Hệ Thống tỏ vẻ bề trên, cao ngạo đặt điều kiện.
Khuynh Diễm thong dong bất cần: "Mi cấm khẩu càng tốt, đằng nào ta cũng về ngủ."
Hệ Thống: \[! ! !\]
Sao cuối cùng lại thành nó cầu xin kí chủ thế này?!
\[Kí chủ, đại nhân vật bị đánh ở địa bàn của cô, cô dỗ ngọt vài lời, hắn ăn vạ một lúc liền thôi. Cô bỏ mặc hắn, hắn sẽ ăn vạ cô cả đời đấy!\]
\[Kí chủ nghĩ xem, có khủng khiếp không? Có kinh sợ không? Có dã man không? Giờ cô đã thấy tỉnh táo lại chưa?\] Nếu chưa thì để nó nói tiếp.
Mẹ!
Ta đánh hắn chắc?
Hắn còn đang một lòng bao che cho kẻ địch nữa đấy, ta quản nổi cái mốc khỉ!
"Tôi hiểu rồi." Nụ cười trên mặt Tần Ưu có chút thê lương. Cô im lặng lâu như thế, hắn còn không hiểu sao?
Mi hiểu? Vậy mi trưng ra bản mặt ăn vạ đó làm gì? Ta thấy mi không hiểu cái quái gì hết!!
Khuynh Diễm đầy bụng bực bội, cô đã không ngủ cả đêm, vừa về liền nghe tin con lợn Bùi Cẩn đến đào góc tường, bị Hệ Thống chết tiệt cấm khẩu, Tần Ưu còn nói nhăng nói cuội.
Khuynh Diễm đột nhiên có khát vọng muốn đánh người để bình tĩnh lại.
Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng. Ngồi thêm một giây nữa, cô sẽ không khống chế được mà đánh chết Tần Ưu.
Đánh chết thì tốt rồi, lỡ mà đánh không chết còn bị ăn vạ thảm hơn.
Thôi cứ nuốt xuống về phòng ngủ vậy.
Rầm!
Hệ Thống: \[...\] Nuốt xuống của kí chủ là đá sập cửa phòng đại nhân vật sao?
Nhìn cánh cửa lắc lư vài cái rồi trực tiếp đổ sầm xuống đất, Hệ Thống bịt chặt miệng không dám lên tiếng, sợ kẻ bị vạ lây tiếp theo sẽ là nó.
Nhưng có một số người không biết sợ là gì, Tần Ưu chạy theo nắm chặt cánh tay Khuynh Diễm.
"Cô đừng tức giận, tôi sẽ ngoan, sẽ không hỏi, sẽ nghe lời cô."
Ruột gan Khuynh Diễm sôi sùng sục, cổ họng lại nghẹn cứng.
Mi nói thế này làm sao ta có cớ đánh mi?
Mẹ kiếp!!
"Tôi không tức giận."
Tần Ưu chần chờ nhìn cánh cửa thê thảm nằm dưới đất, lại nhìn đến nụ cười rạng rỡ trên mặt Khuynh Diễm... Không tức giận sao? Hắn cảm thấy không đúng đâu...