Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 61: Chương 30.2: Quần Chúng Online (30)



"Như Mộng, con mau liên lạc với Bùi Lâm. Tại sao Bùi gia lại đột nhiên ngừng giúp đỡ chúng ta?" Ông Tần nặng nề truy hỏi.

Tần gia gần đây không biết đắc tội với ai, mỗi ngày trôi qua đều chật vật khổ sở.

Nếu không phải bị người ta từ chối không hợp tác, thì cũng là bàn bạc xong cả rồi, đến lúc kí kết lại đổi ý, thậm chí còn có người vô cớ hủy hợp đồng.

Tần gia chỉ là một công ty nhỏ, thời gian trước lại tốn không ít tiền của truy tìm tung tích Tần Nam, liên tục gặp sự cố như thế, lập tức đứng trên bờ vực phá sản.

May nhờ Tần Như Mộng từng "cứu" Bùi Lâm, bà Tần liền bảo cô ta bám vào chuyện này. Được Bùi gia giúp đỡ, Tần gia mới có chuyển biến tốt.

Nhưng không hiểu tại sao Bùi gia lại đột nhiên ngừng trợ giúp.

Sau khi bị Bùi gia bỏ mặc, tình hình của Tần gia còn thảm hại hơn. Trước đây chỉ bị hủy hợp đồng, hiện tại còn bị vu oan kiện cáo, phải chịu bồi thường khoản tiền lớn.

"A Lâm sẽ không giúp chúng ta nữa." Tần Như Mộng uất ức.

"Chẳng phải con đã cứu hắn sao? Người nhà họ Bùi sao có thể vong ân bội nghĩa như vậy?" Bà Tần trừng mắt phẫn nộ.

"Đó là cứu sao?" Tần Như Mộng tức đến hốc mắt đỏ lên: "A Lâm đã biết tất cả rồi, cậu ấy chán ghét con, không bao giờ cần con nữa. Tất cả đều là lỗi của mẹ, tại sao lại đổ lên đầu con?"

"Làm sao có thể..." Bà Tần hoảng hốt: "Không thể nào! Sao hắn có thể biết được?"

"Hai mẹ con các người đang nói cái gì?" Ông Tần nhăn mày nghi hoặc.

"Chuyện này..." Bà Tần ngập ngừng tìm cớ: "Thật ra cũng không phải việc gì lớn, chỉ là mấy đứa trẻ gây gỗ nhau thôi."

"Công ty cũng sắp phá sản rồi, không có Bùi gia giúp đỡ thì làm thế nào? Bà cho rằng đây là chuyện trẻ con sao?" Ông Tần tức giận quát.

Bà Tần và Tần Như Mộng không kìm nổi run rẩy, bọn họ tuyệt đối không thể nói ra chuyện mình cho người bắt cóc Bùi Lâm. Với tính cách của ông Tần, bọn họ nhất định sẽ bị đánh chết.

Bà Tần đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra một cách: "Không phải còn có Tiểu Ưu sao? Gia sản Liễu gia chắc chắn sẽ giải quyết được khó khăn của chúng ta."

"Tần Ưu?" Ông Tần gằn giọng nghiến răng: "Thằng bất hiếu đó không biết đã chết ở xó xỉnh nào rồi."

"Con biết hắn ở đâu." Tần Như Mộng hai mắt sáng lên: "Hắn đang được tiểu thư Sở gia bao nuôi, chuyện này cả trường đều rõ."

"Sở gia? Chính là tập đoàn Sở thị sao?"

"Đúng đó cha, chính là Sở Khuynh Diễm nhà họ Sở kia."

"Ông xem, hiện tại Tiểu Ưu tìm được chỗ dựa lớn, không chỉ là gia sản Liễu gia, còn có Sở gia..." Bà Tần thấp giọng gợi ý.

"Tôi lập tức đi tìm hắn!" Ông Tần vội vã ra ngoài.



"Đại tiểu thư, có người đến tìm Tần thiếu gia." Vệ sĩ tung tăng chạy vào báo cáo.

Gần đây Khuynh Diễm để vệ sĩ canh gác ở biệt thự, để tăng cường an ninh, tránh lại có kẻ đến gây sự với Tần Ưu, người bị ăn vạ sẽ là cô.

Xem xem, đúng là cô nhìn xa trông rộng. Chưa gì đã có một con lợn đâm đầu vào.

"Ai?"

"Một người đàn ông, tóc đen, mắt đen, mặc vest." Vệ sĩ nhanh nhẹn mô tả.

Khuynh Diễm: "..."

Con mẹ nó, chẳng lẽ mắt đỏ tóc xanh, trên đầu mọc thêm hai cái sừng!

Tả kiểu đó tổ tiên ta cũng không biết là ai!!

Vệ sĩ đại khái là thấy sắc mặt Khuynh Diễm không đúng, liền giật mình nhận ra: "A! Tôi quên hỏi tên, Đại tiểu thư chờ chút."

Vệ sĩ lon ton chạy ngược ra cổng.

Khuynh Diễm há miệng định nhắc nhở, chuông cửa có camera mà, còn là loại có thể giao tiếp với người bên ngoài nữa đó.

Nhưng nhìn bộ dạng chạy đến đầy nhiệt huyết đam mê của ông chú vệ sĩ...

Thôi cô im lặng vậy.

"Đại tiểu thư, ông ta nói mình là Tần Lĩnh." Vệ sĩ quay lại báo cáo.

"Tần Lĩnh? Ai?"

"Cha của Tần thiếu gia."

Đại tiểu thư nhặt thiếu gia nhà người ta về, còn cho xã hội đen khiến công ty người ta phá sản, hiện tại cô lại không nhớ tên người ta sao?

Khuynh Diễm nhướng mày.

Cái thằng cha đốn mạt lừa phụ nữ đánh trẻ em?

Súc sinh đến làm gì!

"Ông ta yêu cầu Tần thiếu gia ra gặp mặt."

Khuynh Diễm mất kiên nhẫn khoát tay: "Nói Tần Ưu bận rồi."

"Nhỡ ông ta hỏi bận gì thì trả lời thế nào a?" Vệ sĩ nghiêm túc hỏi. Biệt thự lớn như vậy, chạy ra chạy vào truyền lời rất mệt nha!

"Hỏi nhiều như thế?" Khuynh Diễm hơi bực bội: "Nói hắn bận hầu hạ ta."

Nấu cơm cho ta ăn, xem như là hầu hạ đi.

Vệ sĩ co rút khóe miệng, nói như vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư.

Vệ sĩ lùi lại một bước, lại lùi thêm hai bước, lúc này mới run run mở miệng: "Tần Lĩnh nói nếu Tần thiếu gia không ra ngoài, thì tự gánh lấy hậu quả."

Tần Lĩnh này ăn nói hàm hồ, dám uy hiếp Đại tiểu thư. Hắn phải đứng xa một chút, không khéo sẽ bị vạ lây.

Đuôi lông mày Khuynh Diễm khẽ nhếch lên, khóe môi cong cong nở rộ.

Vệ sĩ: "..." Tới rồi! Lại tới rồi! Mau chạy thôi!

"Đi đâu đó?" Khuynh Diễm gọi vệ sĩ lại.

"Đi... đi đuổi Tần Lĩnh." Vệ sĩ run rẩy.

"Đuổi thì không tốt lắm." Khuynh Diễm lắc ngón tay, cười nói: "Đánh!"

"Đại tiểu thư, người đến nhà là khách, ông ta còn là cha của Tần thiếu gia." Vệ sĩ khuyên nhủ.

Cha sao?

Suýt chút nữa quên mất.

"Đánh phải thật tàn bạo! Ông ta không nhập viện thì chú nhập viện." Khuynh Diễm lời ít ý nhiều.

Vệ sĩ: "Tuân lệnh Đại tiểu thư!" Thà để người khác bị đánh chứ không để mình bị đánh.

Đại anh hùng! Co được giãn được!

"Tìm nơi vắng vẻ, chú ý camera. Bị bắt tôi không đi bảo lãnh."

Vệ sĩ đang bừng bừng khí thế đánh người, nghe câu nói của Khuynh Diễm thì hai chân lập tức mềm nhũn xuống.

Đại tiểu thư vô trách nhiệm như thế, cô ấy không cắn rứt lương tâm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.