"Để xem lát nữa mày có không ngừng cầu xin tao tiếp tục không?" Hoa Hòe mò trong túi, móc ra một lọ thuốc, bóp chặt cằm Diêu Ý ép hắn uống vào.
"Trò chơi kích thích thế này, cục cảnh sát có biết không nhỉ?"
Mọi người dừng lại động tác, đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Thiếu nữ tựa lưng bên lan can thuyền, khóe môi nhàn nhạt mỉm cười. Nhưng nửa trên gương mặt ẩn trong bóng tối, khiến họ không thể nhìn thấy ánh mắt cô.
Đám đại thiếu gia rùng mình, cảm giác như đang bị ác quỷ rình rập.
"Cô là ai? Sao lại ở trên thuyền này?" Hoe Hòe cảnh giác hỏi.
Khuynh Diễm hơi dừng lại.
Ta là ai?
Ta có biết gì đâu.
Còn chưa kịp xem ký ức nguyên chủ.
Khuynh Diễm hắng giọng, mở ra hình thức nói bừa: "Bổn tọa là phù thủy đại dương, vừa lên từ dưới đáy biển."
Người trên boong tàu trợn mắt. Cô ta đang nói cái gì thế? Đầu óc không bình thường sao?
"Em gái, người nhà em không dạy đừng tùy tiện xen vào chuyện của người khác à?" Hoa Hòe cười lạnh uy hiếp.
"Là Đại tỷ... khụ, không phải, là phù thủy đại dương, có trách nhiệm trừ gian diệt ác."
Khuynh Diễm chậm rãi cong khoé môi, vẽ ra một nụ cười kiêu ngạo.
"Để cả thiên hạ này, chỉ ta tàn nhẫn nhất, một mình một cõi, nắm quyền sinh sát."
Hoa Hòe: "..." Bệnh nhân tâm thần trốn viện lên thuyền hắn?
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ đúng thật là cái quỷ gì cũng dám nói!
"Em gái muốn giả điên sao? Hôm nay bọn anh sẽ dạy dỗ cho em biết, muốn sống tốt thì phải khép nép e dè." Hoa Hòe cười to tỏ vẻ nguy hiểm.
"Dạy dỗ?" Khuynh Diễm cười nhạt: "Những người muốn dạy dỗ tôi, cỏ trên mộ đều đã phủ xanh Trái Đất rồi."
Thiếu nữ đứng giữa nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, miệng mỉm cười rực rỡ, nhưng con ngươi lại tĩnh lặng như vật chết, không một tia cảm xúc.
Hoa Hòe đối đầu với tầm mắt Khuynh Diễm, đáy lòng vô thức dâng lên sợ hãi, nhưng gã nhanh chóng đè ép cảm giác dị thường xuống.
Có gì phải sợ? Một đứa con gái thì còn có thể làm được gì?
"Lên! Dạy dỗ cho tốt, để em gái biết thế nào là kính trên nhường dưới!"
"Em gái đừng chạy nha! Bọn anh đến đây!"
Mấy gã đàn ông đồng loạt vây quanh Khuynh Diễm, ánh mắt tràn ngập đói khát, giơ tay muốn chạm vào người cô.
Đám người nằm trên mặt đất run lẩy bẩy, không dám đáp lời.
Một đám phú nhị đại ăn chơi trác táng, ngoài khả năng ức hiếp mấy đứa trẻ yếu ớt, còn có thể làm được tích sự gì?
Chỉ là một lũ phế vật!
Khuynh Diễm giơ chân đá Hoa Hòe mấy cái, càng nhìn càng thấy gã không vừa mắt, mở miệng mắng.
"Quá xấu!" Bực cả mình!
\[Kí chủ, cô đừng nói cô đánh người chỉ vì bọn họ xấu nhé!\]
"Chứ mi nghĩ là gì?"
Hệ Thống: \[...\] Nó còn tưởng lương tâm cô đột nhiên trỗi dậy cơ đấy!
Kí chủ thế này chủ nhân bảo nó làm sao cảm hóa cô?!
\*\*\*
Vì hôm trước có mấy bạn hỏi, nên ta có vài lời muốn nói.
Truyện này là truyện "có couple", đại nhân vật từ đầu đến cuối đều là một người. Nếu nàng nào nhảy hố vì nghĩ truyện "no couple", xin lỗi đã khiến nàng thất vọng oa oa.
Khuynh Diễm thần kinh thô, không hiểu phong tình, sủng thì vẫn sủng đó, nhưng muốn nghe tỷ tỷ nói thích... tiểu cưa cưa còn phải cố gắng nhiều nha.
Lời cuối, tuần này ta thi, sẽ cố giữ lịch đăng đều đặn mỗi ngày một chương, nhưng ta ôn bài nên đăng hơi trễ, các nàng thông cảm nha\~