Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Trong văn phòng, Hoắc Tịch đang gõ máy tính. Một lát sau, cửa bị đẩy ra, người đi vào không phải trợ lý Lạc mà là Nguyễn Tiểu Ly.
Thấy Nguyễn Tiểu Ly bước vào, Hoắc Tịch lập tức bỏ xuống công việc trên tay: “Sao lại lên đây?”
“Đương nhiên là có chuyện tìm anh rồi...”
Không có việc gì thì ai lại đi lên đây chứ?
Có việc?
Hoắc Tịch nhớ Nguyễn Tiểu Ly hình như đâu có việc gì cần báo cáo cho mình, chẳng lẽ là chuyện riêng?
Hoắc Tịch có chút chờ mong Nguyễn Tiểu Ly sẽ nói gì?
Nhưng cái hắn chờ được không phải là một cuộc đối thoại mà là một lá đơn từ chức.
Lúc Hoắc Tịch nhìn thấy chữ trên tờ giấy kia, gần như trong nháy mắt sắc mặt hắn đã từ vui vẻ chuyển sang âm trầm, đôi mắt cũng thâm thúy đến đáng sợ.
“Em muốn từ chức?” Hoắc Tịch cắn răng nặn ra từng chữ.
Vẻ mặt của Nguyễn Tiểu Ly rất bình tĩnh: “Đúng vậy, đây là đơn từ chức của em. Anh phê duyệt đi.”
Hoắc Tịch cũng không lập tức đưa tay nhận lấy lá đơn từ chức kia, ánh mắt thâm thúy của hắn khóa chặt vào Nguyễn Tiểu Ly. Nhưng trên mặt Nguyễn Tiểu Ly hầu như không biểu lộ cảm xúc, hắn hoàn toàn không nhìn ra bất cứ chuyện gì.
Đang gió êm sóng lặng sao đột nhiên lại muốn từ chức?
Hoắc Tịch cố gắng khiến bản thân phải tỉnh táo: “Tại sao từ chức? Là do ai bắt nạt em, hay là có chỗ nào không tốt?”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên nghiêm trọng hẳn lên.
Nguyễn Tiểu Ly chỉ muốn đến để từ chức chứ không muốn đoạn tuyệt mối quan hệ của bọn họ, bởi hiện tại còn chưa đến lúc giải trừ hôn ước.
Nguyễn Tiểu Ly nở một nụ cười nhẹ để làm không khí dịu xuống một tí: “Không có ai bắt nạt em cả, cũng chẳng có chỗ nào không tốt, chỉ là em muốn trở về công ty nhà mình để làm quen công việc ở nơi đó, đồng thời cũng tìm cách đứng vững gót chân trong công ty mà thôi.”
Tuy công ty nhà họ Nguyễn là của cha mẹ cô, sau này sẽ do cô thừa kế, nhưng trong công ty vẫn còn đó rất nhiều nguyên lão đều là những đổng sự nắm trong tay rất nhiều cổ phần. Nếu Nguyễn Tiểu Ly không có thủ đoạn đặc biệt, có thể cô sẽ khó mà an ổn kế thừa.
Bây giờ cô nói mình trở về công ty nhà để cố gắng đứng vững gót chân, đây có thể nói là một lý do từ chức vô cùng chính đáng.
Hoắc Tịch khẽ cau mày: “Thật sự là vì nguyên nhân này?”
“Đương nhiên.” Nguyễn Tiểu Ly trợn mắt nói dối.
Hoắc Tịch cầm lấy lá đơn từ chức kia nhưng trong lòng lại thấy không thoải mái, rõ ràng hắn chẳng tình nguyện làm chuyện này một chút nào.
Ngay lúc đó, Hoắc Tịch bỗng nhìn thoáng qua bàn tay Nguyễn Tiểu Ly vẫn luôn giấu trong tay áo và bắt gặp một chỗ bị sưng tấy.
“Tay em sao vậy?” Hoắc Tịch vừa hỏi vừa giơ tay kéo Nguyễn Tiểu Ly qua.
“Không sao.” Nguyễn Tiểu Ly định giấu tay mình đi. Nhưng Hoắc Tịch là một người thích tìm hiểu tới cùng, nếu như hắn đã thấy rồi thì Nguyễn Tiểu Ly sẽ không còn cơ hội để trốn tránh nữa.
Hoắc Tịch trực tiếp vén tay áo của cô lên, mụn nước trên đó lập tức lộ ra. Trên ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn là một mảng sưng đỏ, phía trên còn nổi lên mấy cái mụn nước nhỏ rất chói mắt.
“Cái này là sao?” Sắc mặt người đàn ông âm trầm đến đáng sợ. Hoắc Tịch không nói hai lời, nhanh chóng kéo Nguyễn Tiểu Ly tới cạnh bàn: “Ngồi xuống.”
Nguyễn Tiểu Ly muốn nói với hắn tay cô không có vấn đề gì lớn, chỉ cần về nhà chọc hết mụn nước rồi xử lý một chút là được. Chỉ là nhìn sắc mặt của Hoắc Tịch rất xấu, cả người đều lộ ra vẻ khủng bố, cô há miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Hoắc Tịch lấy hộp y tế từ dưới bàn ra, trong hộp có kim sạch có thể dùng để chọc vỡ mụn nước. Hoắc Tịch mở hộp, lấy dụng cụ và thuốc men cần thiết ra.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn cây kim nhỏ dài kia, hơi nhăn mày: “Anh đừng mạnh tay đó…”
Hoắc Tịch ngẩng đầu, sắc mặt vẫn chưa tốt lên: “Bây giờ mới sợ đau à? Em nói tôi nghe vết thương này là từ đâu ra? Là do người khác làm hay do em không cẩn thận? Nếu đã sợ đau sao không biết cẩn thận một chút chứ?”
Một tràng lời nói ập xuống đầu khiến Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy bản thân giống như một đứa trẻ bị người lớn răn dạy.
Nguyễn Tiểu Ly không thích bị người khác giáo huấn. Cô không vui lắm, dứt khoát quay đầu đi không nói lời nào.
“Mới nói em hai câu đã giận dỗi.” Hoắc Tịch hừ lạnh một tiếng, sau đó cúi đầu, chăm chú giúp Nguyễn Tiểu Ly xử lý vết thương.
Hắn dùng kim chọc từng cái mụn nước, rồi dùng bông y tế thấm hết nước chảy ra. Một người đàn ông cao một mét chín thế mà làm loại chuyện này lại hết sức cẩn thận, tay không run chút nào, động tác cũng rất nhẹ nhàng.
Nguyễn Tiểu Ly hầu như không cảm thấy đau đớn gì, nhưng cô bẩm sinh tương đối sợ kim. Lúc Hoắc Tịch chọc mụn nước, cô hoàn toàn chẳng dám nhìn.
Tiểu Ác bĩu môi. Thì ra ký chủ luôn luôn bình tĩnh của nó cũng có cái phải sợ...
Hoắc Tịch khử trùng cho cô rất kỹ lưỡng, rồi tìm thuốc trị bỏng thoa lên ngón tay cô một lớp thật dày.
Sau khi băng bó vết thương kỹ càng, Hoắc Tịch trả lại hộp thuốc về chỗ cũ, tiếp đến là hỏi tội Nguyễn Tiểu Ly: “Khoan hãy bàn tới chuyện từ chức, nói tôi biết sao tay của em lại bị thương?”
“Anh không nhìn ra hả? Bị phỏng đó. Lúc em rót cà phê không cẩn thận đã làm đổ.” Nguyễn Tiểu Ly lại lần nữa trợn mắt nói dối.
Con ngươi hẹp dài của Hoắc Tịch nhìn chằm chằm cô: “Thật à?”
“Thật.” Nguyễn Tiểu Ly nhìn ngón tay được băng bó hoàn mỹ của mình, cảm thấy cũng không tệ lắm.
“Cảm ơn anh đã băng bó giúp em, kỹ thuật này còn tốt hơn bác sĩ ở bệnh viện đó.”
Hoắc Tịch không đáp lại cô, chỉ chăm chăm nhìn vào cái tay bị băng bó của cô mà tức giận. Pha cà phê thôi cũng có thể biến mình thành thế này. Ngu ngốc!
“Hoắc Tịch, đừng quên chính sự, ký tên đơn từ chức giúp em.”
...Hoắc Tịch thờ ơ.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy hắn không có hành động gì, lại âm thầm thúc giục: “Hoắc Tịch, ký tên cho em đi. Mấy hôm trước em đã bàn xong với cha rồi, em phải về công ty nhà phấn đấu đó.”
Cô đã nói đến thế này rồi, Hoắc Tịch cũng không thể nào không ký tên.
Cả người Hoắc Tịch tràn đầy khí lạnh. Hắn lấy ra bút máy, nhanh nhẹn ký tên mình xuống.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn nét chữ phóng khoáng của hắn, trong lòng vô cùng sung sướng. Cảm giác từ bỏ công việc kiêm chức quá tuyệt vời!
Tiếp theo, cô sẽ đi làm ở công ty nhà, không cần phải đi làm đúng giờ. Chỉ cần cô có năng lực và thủ đoạn đủ cứng rắn, chuyện trấn áp mấy lão già kia hoàn toàn không thành vấn đề.
Hoắc Tịch ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của người nào đó, trong lòng càng thêm buồn bực.
Từ chức khiến cô vui vẻ đến vậy sao?
“Ly Kiều, nếu sau này ở công ty gặp chuyện gì không giải quyết được, em có thể đến tìm tôi.”
Hoắc Tịch rõ ràng muốn làm chỗ dựa cho Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Ly Kiều chỉ là một cô gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp, ở công ty nhất định sẽ bị làm khó dễ. Hoắc Tịch tình nguyện trợ giúp cô.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Được thôi. Sau này có gì khó khăn em sẽ đi tìm anh. Nhưng sau này chúng ta là đối thủ cạnh tranh, cẩn thận đừng để hợp đồng trong tay bị em cướp đi đó nha.”
Thật ra đối với chuyện quản lý công ty, Nguyễn Tiểu Ly rất tự tin.
Thần thái tự tin của cô rơi vào trong mắt Hoắc Tịch làm hắn không tự chủ híp híp hai mắt, khoé môi câu lên một đường cong nhỏ: “Sẽ cẩn thận.”
Vì Nguyễn Tiểu Ly đã được phê duyệt từ chức nên hôm đó cô lập tức về nhà sớm.
Nguyễn Tiểu Ly vừa đi, Hoắc Tịch liền gọi trợ lý Lạc đến: “Lạc Sâm, đi hỏi xem hôm nay ở văn phòng trợ lý đã xảy ra chuyện gì, tại sao tay của Nguyễn Ly Kiều lại bị phỏng.”
Trợ lý Lạc sững sờ, sau đó gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc.”