Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 108: Chương 108:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Saya
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Chuyện Nguyễn Tiểu Ly từ chức xảy ra một cách quá đột ngột. Rất nhiều người suy đoán có phải Nguyễn tiểu thư và Hoắc tổng đã cãi nhau hay không. Nhưng dù đã xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến bọn họ. 
Nghe tin Nguyễn Ly từ chức, Thẩm Tinh Tuyết thật sự khó mà kiềm nén được vẻ mặt vui mừng của mình. 
Đã không còn Nguyễn Ly Kiều thì sẽ không còn ai nhắm vào cô nữa. Hơn nữa vì sao Nguyễn Ly Kiều lại đột ngột từ chức? Có phải Hoắc tổng đã phát hiện ra bộ mặt thật của cô ta rồi hay không? 
Quả nhiên, người đang làm trời đang nhìn, người phụ nữ ác độc như Nguyễn Ly Kiều sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta nhìn thấu. 
Thẩm Tinh Tuyết cầm bản kế hoạch mình đã soạn cả một tuần, hớn hở đi tới văn phòng của tổng giám đốc. 
Nếu như kế hoạch này được thông qua thì cô sẽ lập được một công lớn. 
Mỗi lần đi đến bên ngoài cửa phòng của tổng giám đốc, Thẩm Tinh Tuyết luôn cảm thấy có chút khẩn trương.
Cô hít sâu hai cái để làm cho bản thân bình tĩnh lại, sau đó tiến lên gõ cửa. 
“Vào đi.”
Bên trong truyền ra giọng nói điềm tĩnh của một người đàn ông. Đó không phải là giọng nói của trợ lý Lạc, là giọng của Hoắc tổng. 

Trong mắt Thẩm Tinh Tuyết ẩn chứa sự hưng phấn. Trong văn phòng hiện tại chỉ có một mình Hoắc tổng thôi sao? 
Trước đây, mỗi lần xem kế hoạch cho cô đều là trợ lý Lạc, bây giờ chỉ có một mình Hoắc tổng ở đây, hôm nay Hoắc tổng sẽ đích thân xử lý sao? 
Thẩm Tinh Tuyết sửa sang lại quần áo của chính mình một chút rồi đẩy cửa bước vào, sau đó từ từ bước tới trước bàn làm việc: “Hoắc tổng, đây là bản kế hoạch quảng bá châu báu do tôi viết, đã chỉnh sửa một số chi tiết dựa theo yêu cầu của trợ lý Lạc rồi, mời ngài xem qua.”
Cô cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của mình không bị run. Thế nhưng, khi ở cùng một phòng với người đàn ông hoàn mỹ như vậy, thậm chí cô còn cảm nhận được hơi thở từ trên người của Hoắc tổng, gương mặt của Thẩm Tinh Tuyết nóng bừng bừng. 
Hoắc Tịch ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn Thẩm Tinh Tuyết một cái. Hắn không tiếp lấy bản kế hoạch mà lại hỏi ngược lại: “Sáng nay cô bị cà phê làm phỏng tay à?”
Hiển nhiên Thẩm Tinh Tuyết không ngờ Hoắc Tịch sẽ hỏi chuyện này. 
Làm sao Hoắc tổng biết cô bị phỏng cà phê nhỉ?
Nếu Hoắc tổng đã biết chuyện này thì chắc chắn anh đã biết toàn bộ câu chuyện rồi. Chính vì thế nên anh mới biết được bộ mặt thật của Nguyễn Ly Kiều, gây áp lực cho cô ta. 
Thẩm Tinh Tuyết nghĩ tới chuyện Nguyễn Ly Kiều đột ngột từ chức, chẳng lẽ Nguyễn Ly Kiều bị Hoắc tổng sa thải?Hoắc tổng đã ra mặt thay mình ư? 
Từ trước đến nay, tâm tư của Thẩm Tinh Tuyết vẫn luôn rất tinh tế và tỉ mỉ. Chỉ có một sự việc mà cô có thể nghĩ đến rất nhiều rất nhiều phương diện. Giống như hiện tại, càng nghĩ Thẩm Tinh Tuyết càng cảm thấy khả năng cao là có chuyện như vậy. 
Thẩm Tinh Tuyết đưa ngón tay đang sưng đỏ của chính mình ra, dùng vẻ mặt đáng thương nói: “Hôm nay Nguyễn tiểu thư bảo tôi giúp cô ấy pha cà phê, tôi đã giúp xong rồi. Thế nhưng, lúc Nguyễn tiểu thư cầm cốc cà phê đi qua lại đột nhiên không cẩn thận làm đổ lên tay tôi.”
Những lời này tuy không cố ý thêm mắm dặm muối, nhưng từng câu từng chữ đều mang tới cảm giác Nguyễn Ly Kiều đang ức hiếp Thẩm Tinh Tuyết, cố tình làm đổ cà phê lên người Thẩm Tinh Tuyết. 
Trong lòng Hoắc Tịch không khỏi cười lạnh, cô trợ lý Thẩm này đang cáo trạng với hắn sao? 

Ở trước mặt hắn chỉ trích vị hôn thê của hắn?
Ai cho cô ta lá gan này!
“Cho nên cô đã cố ý đẩy Ly Kiều, cố ý làm cô ấy bị phỏng?” Giọng nói của Hoắc Tịch trầm thấp, lộ ra khí thế không giận mà uy. 
Thẩm Tinh Tuyết vẫn còn đang đắm chìm trong ảo tưởng Hoắc tổng đã đòi lại công bằng cho mình, nhưng khi nghe được những lời này của Hoắc Tịch, trong nháy mắt quả thật như là một nhát kiếm phá vỡ giấc mộng. 
Cô sững sờ: “Hoắc… Hoắc tổng…”
“Tôi hỏi cô, bởi vì như vậy cho nên cô đã cố ý đẩy cô ấy, khiến cô ấy bị phỏng đúng không?”
Thông qua camera giám sát có thể thấy được cả hai người đều cố ý muốn làm đối phương bị thương.
Hoắc Tịch tức giận. Người phụ nữ ngu ngốc Nguyễn Ly Kiều này, những lúc ở chung với hắn sao cô chẳng hề để ý đến hắn như vậy chứ? Một chút biểu hiện cũng không có! Thế mà sau lưng lại âm thầm tìm người khác gây rắc rối.
Hắn có thể giải thích là vì cô đang ghen hay không? 
Cô thích hắn, nhưng bây giờ đã học được cách khống chế cảm xúc, không thể hiện suy nghĩ ra ngoài, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn yêu hắn rất sâu sắc?
Thẩm Tinh Tuyết nhận thấy tình hình không ổn. Hoắc tổng đang ra mặt thay Nguyễn Ly Kiều mà không phải muốn lấy lại công bằng cho cô. Nếu vậy thì có phải chính mình mới là người bị sa thải không? 
Thẩm Tinh Tuyết lâm vào khủng hoảng. Tuy rằng cô không cần lo lắng về chi phí thuốc thang của mẹ nữa, nhưng cô không muốn mất đi công việc tốt thế này. 

“Tôi sẽ giao kế hoạch này cho người khác làm.”
Nghe Hoắc Tịch nói câu này, trong lòng Thẩm Tinh Tuyết chỉ có hai chữ: xong rồi.
Xem ra cô thật sự sắp bị sa thải rồi. 
Hoắc Tịch: “Kế hoạch này sẽ do người khác tiếp nhận. Cô hãy cầm thẻ công tác của mình đi tới công ty chi nhánh đi, bên đó sẽ có người sắp xếp chức vị cho cô.”
Hắn đã chú ý ánh mắt của cô trợ lý Thẩm này kể từ lúc bước vào. Người phụ nữ này không phải là đèn cạn dầu. Có lẽ, trực giác của Nguyễn Ly Kiều đã sớm phát hiện ra nên mới nhằm vào trợ lý Thẩm. 
Hoắc Tịch khá xem trọng những người có tài. Người như trợ lý Thẩm không thích hợp để công tác ở tổng bộ, nhưng với năng lực này mà đến công ty chi nhánh thì cũng không tệ.
“Đặt bản kế hoạch xuống đây, cô ra ngoài thu dọn đồ đạc rồi đến công ty chi nhánh đi.” Hoắc Tịch phất tay.
Thẩm Tinh Tuyết cứ thế ngẩn ngơ bước ra khỏi văn phòng của tổng giám đốc. Đến khi phản ứng lại, trong mắt của cô chỉ toàn là hận thù.
Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng là Nguyễn Ly Kiều muốn hại cô, tại sao Hoắc tổng lại muốn giáng chức cô, điều cô khỏi tổng bộ?
Nguyễn Ly Kiều!
Chắc chắn là cô ta đã nói gì đó với Hoắc tổng!

Thẩm Tinh Tuyết trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi rã rời. Cô nấu một phần canh sườn, đựng trong bình giữ nhiệt, sau đó mang đến bệnh viện.
Trên hành lang của những phòng bệnh bình thường lúc nào cũng có có người đến người đi. Vào thời điểm này, rất nhiều người nhà của bệnh nhân đang nằm viện đến để đưa cơm.
Chu Tú Vân vẫn còn nằm trong phòng bệnh tĩnh dưỡng, đến khi trạng thái của cơ thể ổn định sẽ tiến hành phẫu thuật ghép thận.

Thẩm Tinh Tuyết đi đến bên ngoài phòng bệnh, cố gắng làm bản thân tươi cười nhẹ nhàng hơn một chút.
“Mẹ, con đem cơm tới cho mẹ đây. Tình hình hôm nay thế nào ạ?” Thẩm Tinh Tuyết đi vào hỏi.
Từ khi Chu Tú Vân biết mình nhận được một khoản tiền quyên góp để điều trị bệnh, con gái mình không cần phải quá vất vả, tâm trạng mỗi ngày của bà đều rất tốt, vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ.
“Tình trạng của mẹ vẫn tốt. Hôm nay con đến trễ hơn bình thường một chút, có phải là ở công ty tăng ca hay không?”
Đây là phòng bệnh nhiều người. Có rất nhiều người biết Chu Tú Vân có một cô con gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng lại không biết cô con gái này đang làm ở đâu. 
Thẩm Tinh Tuyết có chút chán ghét khi Chu Tú Vân làm trò, nói hai chữ tăng trước mặt nhiều người như vậy. 
Tăng ca, người khác nghe hai chữ này chắc chắn sẽ cho rằng cô làm việc không tốt.
Thẩm Tinh Tuyết mỉm cười, đặt bình giữ nhiệt trên tay xuống: “Sao lại tăng ca được chứ? Mẹ, đâu phải mẹ không biết con đi làm ở công ty Hoắc thị. Đãi ngộ ở Hoắc thị rất tốt, chưa bao giờ chủ trương việc tăng ca cả.”
Tiếng nói của cô có âm lượng không nhỏ, tất cả những người trong phòng bệnh đều nghe thấy được.
Có người biết công ty Hoắc thị, lập tức lộ ra ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ.
“Chị Chu à, con gái của chị vậy mà lại làm việc ở Hoắc thị hả? Thật không ngờ mà. Chắc con gái của chị phải tốt nghiệp trường đại học hàng đầu nhỉ? Năng lực phải giỏi cỡ nào mới có thể vào được một công ty tốt như vậy đây.”
“Tốt nghiệp trường đại học hàng đầu cũng vô dụng, chủ yếu là phải có năng lực… Hoắc thị là một công ty rất khó vào, cậu con trai của gia đình đối diện nhà tôi đi du học từ nước ngoài về cũng không phỏng vấn thành công đấy. Chị Chu à, con gái của chị thật có bản lĩnh, tuổi trẻ lại xinh đẹp, còn có sự nghiệp tốt nữa, sau này không lo không có chỗ gả đi rồi.”
“…”
Những lời khen ngợi cứ như vậy ập vào mặt hai mẹ con Thẩm Tinh Tuyết.
Trong thoáng chốc, Thẩm Tinh Tuyết bị những lời khen ngợi đó làm cho cả người lâng lâng. Cô khẽ nâng cằm, nhỏ giọng nói: “Thật ra con cũng không có năng lực gì lớn, chẳng qua chỉ là có chút may mắn, vừa khéo phỏng vấn thành công vào trụ sở chính của Hoắc thị mà thôi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.