Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bỉ Ngạn
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Sau khi nghe những lời Hoàng thượng nói, tầm mắt của những người bên cạnh đều nhìn về phía Nguyễn Tiểu Ly. Biểu cảm trên mặt Nguyễn Tiểu Ly dường như không có gì thay đổi, “hắn” chỉ ngoan ngoan gật đầu với Hoàng thượng, nói sau này mình sẽ chú ý hơn, rồi đứng yên ở một bên không lên tiếng.
Đuôi mắt Nguyễn San liếc qua vóc dáng nhỏ bé của đứa trẻ bên cạnh, ánh mắt hắn hơi trầm xuống.
Sau khi Hoàng thượng kiểm tra việc học hành của bọn họ xong, lại ban thưởng cho Nguyễn San vì đã làm thơ khiến hắn yêu thích một phen rồi mới cho ba người bọn họ lui xuống.
Nguyễn Tiểu Ly ra khỏi Ngự thư phòng, một lúc sau Tiểu Ác tuyên bố nhiệm vụ mới.
“Nguyên chủ ghen ghét Nguyễn San được Hoàng đế khen ngợi nên tìm người đánh Nguyễn San.”
“Chỉ bởi vì Nguyễn San được Hoàng thượng khen ngợi vài câu mà đi trả thù, hành động này không khỏi quá ấu trĩ.”
Tiểu Ác: “Đều là mấy đứa nhãi, đương nhiên ấu trĩ rồi.”
Câu thơ vừa nãy là do Tiểu Ác đọc ở trong đầu “hắn”. Nguyễn Tiểu Ly biết nó sẽ có tác dụng gì đó, thì ra là để kích hoạt tình tiết cốt truyện phía sau.
Tiểu phản diện làm thơ chứa sát khí nặng, chậc chậc.
Tiểu Ác chạm vào màn hình, nói: “Cô dẫn người chặn đường nam chính, sau đó bắt nạt hắn.”
“Tiểu Ác, ta cảm thấy ta đánh không lại hắn.”
“Dù có đánh lại thì cô cũng không được đánh, bởi vì nhân vật phản diện đã được định sẵn không thể đánh thắng nam chính.” Tiểu Ác cười khoái trá.
“…”
Đúng lúc này, cung nữ bên người Hoàng hậu đến thông truyền, nói Hoàng hậu muốn gặp Nguyễn Tiểu Ly.
Vừa nghe thấy vậy, Nguyễn Tiểu Ly đã biết Hoàng hậu cũng đã nhận được tin tức Hoàng thượng triệu kiến ba người bọn họ, mục đích kêu “hắn” qua cũng không gì khác ngoài chuyện muốn biết Hoàng thượng đã nói gì với bọn họ mà thôi.
Quả nhiên, mọi chuyện đúng như Nguyễn Tiểu Ly suy đoán. Tính từ lúc xuất hiện trước mặt Hoàng hậu, “hắn” và nàng nói chưa được hai câu thì Hoàng hậu đã vờ như vô tình hỏi: “Trúc Nhi, hôm nay lúc ở Ngự thư phòng, Hoàng thượng đã nói gì với các con vậy?
“Bẩm mẫu hậu, phụ hoàng kiểm tra việc học của chúng con.”
“Vậy sao? Vậy kết quả kiểm tra lần này thế nào?” Giọng nói của Hoàng hậu tràn đầy hy vọng, ánh mắt càng không rời khỏi người của Nguyễn Tiểu Ly.
“Mẫu hậu yên tâm, những kiến thức đã học trước đó con đều hiểu hết. Chỉ là…”
Khi nghe Nguyễn Tiểu Ly nói nửa câu đầu, Hoàng hậu còn cảm thấy vài phần vui vẻ. Nhưng khi nghe đến nửa sau, trái tim Hoàng hậu không khỏi chùng xuống. Nàng chau mày: “Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ biểu hiện của con không làm phụ hoàng con hài lòng sao?”
Nguyễn Tiểu Ly vội vàng lắc đầu: “Cũng không phải. Phụ hoàng rất hài lòng với chuyện học của con, nhưng người nói thơ của con có sát khí quá nặng, chỉ thích thơ của Nhị hoàng huynh làm, còn cố ý ban thưởng cho huynh ấy.”
Sau khi nghe được một nửa, trong lòng Hoàng hậu bỗng vô cùng tức giận, hai tay nắm lại thật chặt, trong mắt tràn đầy địch ý.
“Nếu phụ hoàng con không thích thơ của con, cảm thấy sát khí quá nặng thì sau này con cần phải chú ý nhiều hơn. Con phải luôn nhớ kỹ, phải cố gắng làm những việc khiến phụ hoàng con hài lòng. Còn nữa, cho dù như thế nào thì con cũng tuyệt đối không thể xếp sau người khác, đặc biệt là Nhị hoàng tử.”
Lúc Hoàng hậu nói chuyện, trước mắt nàng bỗng hiện lên hình ảnh Giai Hoàng quý phi đang kiêu ngạo, lên mặt với mình.
Sau khi Hoàng hậu nói xong những lời này, dường như vẫn còn cảm thấy không hài lòng đối với việc Nguyễn Tiểu Ly không chiếm được niềm vui của Hoàng thượng, nàng quay đầu nhìn Nguyễn Tiểu Ly rồi phất tay.
“Mấy ngày nay, con nên cố gắng học tập hơn nữa, mỗi ngày phải học thuộc mười bài thơ.”
“Vâng.”
Hoàng hậu cũng không có ý định giữ Nguyễn Tiểu Ly lại, cứ thế để “hắn” lui xuống.
Nguyễn Tiểu Ly không phải là đứa trẻ ba tuổi, cũng chẳng có bất kỳ sự ngưỡng mộ nào đối với Hoàng hậu, càng không xem nàng như người thân, nên khi nhìn thấy thái độ của Hoàng hậu đối với mình như vậy “hắn” cũng không khó chịu, chỉ đơn giản nhấc chân rời khỏi cung điện.
Vào giây phút trước khi bước ra khỏi tẩm cung của Hoàng hậu, Nguyễn Tiểu Ly quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, trong ánh mắt dường như có chút cô đơn.
Cung nữ nhìn thấy cũng hơi đau lòng. Tứ điện hạ còn nhỏ như vậy, có phải nương nương đã đặt ra yêu cầu quá cao cho điện hạ rồi không?
Nguyễn Tiểu Ly vừa ra ngoài được vài mét, tia cảm xúc vừa nãy đã biến mất hầu như không còn, ánh mắt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như trước kia, dường như bất kỳ chuyện gì cũng không thể làm nó nổi lên gợn sóng.
Sáng hôm sau, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng đi tìm mấy tên tiểu tử con cháu của gia tộc đứng về phe mình. Dĩ nhiên, những người “hắn” tìm đều có võ công cao và lá gan lớn.
“Không biết Tứ điện hạ tìm chúng ta có chuyện gì?” Khi những người này biết Nguyễn Tiểu Ly muốn bọn họ giúp “hắn” làm việc thì đều kích động hỏi.
“Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là muốn các ngươi giúp ta đánh một người, dạy dỗ hắn một chút.”
“Là kẻ nào to gan dám đắc tội Tứ điện hạ? Ngài nói tên của hắn ra, mấy người bọn ta nhất định sẽ đánh cho hắn ngày hôm sau cũng không xuống giường được.” Những người này vừa nghe như thế, lập tức cam đoan chắc nịch, chỉ thiếu điều vỗ ngực bảo đảm mà thôi.
“Nhị hoàng tử.”
Đám người này vốn đang định ôm đồm hết mọi chuyện vì nghĩ rằng có thể được Tứ hoàng tử nhớ tới, được làm việc cho ngài ấy là một chuyện rất vinh quang. Nhưng khi vừa nghe câu trả lời của Nguyễn Tiểu Ly, nét mặt của cả đám chợt cứng đờ.
“Ngài nói Nhị hoàng tử?”
“Đúng vậy. Chẳng lẽ các ngươi sợ hắn, hay là không muốn làm?” Đứa trẻ ngồi đung đưa bắp chân, thản nhiên hỏi.
Sợ làm Tứ điện hạ không vui, một đứa trẻ vội vàng trả lời: “Không phải, không phải. Chỉ là bọn ta không ngờ người đó là hắn mà thôi.”
Sau khi người nọ dứt lời, một giọng nói mang theo ngữ điệu hoài nghi tiếp lời: “Thật sự phải đi vây đánh Nhị hoàng tử sao? Nếu bị cáo trạng lên Hoàng thượng, chắc chắn chúng ta sẽ bị phạt.”
Nhìn bộ dáng co ro sợ sệt của bọn họ, Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày, trong giọng nói theo mang theo chút ghét bỏ: “Chuyện này là do ta bày ra, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến các ngươi. Đây là mệnh lệnh. Chẳng lẽ các ngươi không nghe lời ta, hay là các ngươi sợ nhiều người thế này không đánh lại một người?”
Những người này vốn dĩ đều thuộc tông chi họ hàng của Hoàng hậu, vả lại tuổi cũng không lớn lắm, mới bị Nguyễn Tiểu Ly dùng kế khích tướng một chút thôi đã trực tiếp ném tất cả những do dự lúc nãy ra sau đầu.
“Tất cả đều nghe theo sự sai bảo của Tứ điện hạ. Dù là lên núi đao hay xuống chảo dầu, bọn ta tuyệt đối sẽ không lùi bước.”
Hình ảnh một đám nhóc choai choai giả làm người lớn thật sự có chút… trung nhị (*).
(*) trung nhị: hơi ngây thơ nhưng rất chính trực, đôi khi không quan tâm đến thứ gì và khá bốc đồng. Trên thực tế, thuật ngữ này vừa là một thuật ngữ khen ngợi vừa là một thuật ngữ xúc phạm.
Nguyễn Tiểu Ly cố gắng nhịn cười, gật đầu: “Các ngươi chỉ cần nghe ta chỉ huy là được.”
Sau khi tuyển người xong, bọn họ bắt đầu cho người đi điều tra hành tung của Nguyễn San trong thời gian này.
Thị vệ truyền tin lại bảo Nhị hoàng tử đang ở Ngự Hoa Viên một mình. Đây chẳng phải là cơ hội tốt sao?
Và cứ thế, một đứa trẻ dẫn theo một đám tiểu tử choai choai đi tới Ngự Hoa Viên.
Từ đằng xa, bọn họ đã phát hiện ra mục tiêu. Lúc này, Nguyễn San đang đọc sách ở trong đình, từng cơn gió nhẹ thổi tới còn mang theo hơi ẩm trên mặt hồ.
Sau khi xác định Nguyễn San thật sự chỉ ở đây một mình, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng xoay người nhìn về đám con cháu dòng tộc phía sau.
“Động thủ.”
Đám người này được lệnh, không chút do dự lao ra khỏi chỗ ẩn núp, nhanh chóng vây quanh Nguyễn San.
Nhìn thấy Nguyễn San bị đám người này bao vây, Nguyễn Tiểu Ly cũng cảm thấy có chút ngo ngoe rục rịch, từ chỗ ẩn núp bước ra gia nhập vào vòng vây.
Bàn tay đang lật sách của Nguyễn San dừng lại, hắn ngẩng nhìn người đang lao tới từ bốn phương tám hướng, ánh mắt lóe lên.
Hắn khép sách lại: “Các ngươi muốn làm gì?”