Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Thị vệ vừa nghe Nguyễn San nói thế đã lập tức đưa ánh mắt ngó nghiêng xung quanh một vòng, sau khi cảm thấy không ai chú ý tới bọn họ thì bấy giờ mới ghé sát vào tai của Nguyễn San hồi đáp: “Chuyện lần này là do Hoàng quý phi sắp xếp. Hoàng quý phi đã bố trí sát thủ bên trong rừng cây. Hiện tại Tứ hoàng tử vẫn chưa trở về thì xem ra chuyện đã thành.”
Hoàng quý phi đã không chờ nổi nữa. Nàng không muốn nhìn thấy lễ đội mũ (*) của Tứ hoàng tử, vì khi đó “hắn” sẽ có quyền tranh đoạt vị trí kia với Tần Vương.
(*) lễ đội mũ: nghi thức trưởng thành truyền thống của người Hán xưa dành cho các nam nữ thanh niên bước vào tuổi trưởng thành.
Vốn dĩ trong lòng Nguyễn San đã có chút suy đoán, đến khi nghe xong những lời này thì vẻ mặt của hắn tức khắc thay đổi.
Hắn hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được người thiếu niên vẫn luôn đối nghịch với hắn nếu thật sự cứ thế chết đi như vậy, cứ thế biến mất khỏi thế giới của hắn thì kết quả sẽ như thế nào.
Nguyễn San mặc kệ tất cả, lần nữa đi về hướng rừng cây. Tâm tình nôn nóng của Nguyễn San ai nấy cũng đều nhìn ra được. Thị vệ đang ngăn cản hắn thấy thế, lập tức tiến lên chặn lại đường đi của Nguyễn San một lần nữa: “Vương gia, hiện tại ngài không thể vào đó. Bên trong quá nguy hiểm.”
Nguyễn San nén giận, lạnh lùng nhìn người trước mặt: “Rốt cuộc ai mới là chủ tử của ngươi?”
“Đương nhiên là ngài.” Lúc thị vệ trả lời, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
“Ha, khẩu thị tâm phi.”
Thị vệ cảm nhận được áp lực, vội cúi đầu: “Vương… Vương gia, Hoàng quý phi là mẫu thân của ngài, thuộc hạ không hề phản bội ngài.”
Nguyễn San không muốn lãng phí thời gian với loại người này, trực tiếp ra dấu tay về một hướng rồi giục ngựa rời đi. Thị vệ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bất thình lình có một hắc y nhân bước ra từ chỗ tối.
Đây là ám vệ?
Là ám vệ của Nguyễn San, ám vệ do tự tay hắn bồi dưỡng, đến cả Giai Hoàng quý phi cũng không biết, mà cho dù có biết cũng vô dụng.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Thị vệ bước từng bước thụt lùi.
Toàn thân ám vệ được bọc kín mít, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen nhánh. Hắn lướt nhanh qua người thị vệ, giây tiếp theo cổ của thị vệ đã bị cắt đứt một đường, trên người của ám vệ chẳng dính lấy một giọt máu. Làm xong xuôi, hắn nhanh chóng trở lại nơi ẩn thân.
…
Thi thể nằm la liệt bên ngoài sơn động, khắp nơi tràn ngập mùi máu tươi. Cũng may hai người này không phải là hạng tầm thường, nếu không sẽ không thể ở đây thêm được phút giây nào.
Vương Lê Nguyệt tò mò hỏi: “Điện hạ, sát thủ đều chết hết rồi, ngài không rời đi nơi này sao?”
“Không muốn về, tranh thủ thời gian nhàn nhã một chút.” Nguyễn Tiểu Ly không nhiệt tình lắm với nữ chính, thái độ nói chuyện cũng rất tùy tiện.
Vương Lệ Nguyệt cảm thấy âm thanh của “hắn” thật dễ nghe, không thể phân rõ nam nữ, vạn phần tà khí nên muốn trò chuyện với đối phương nhiều hơn nữa.
“Là kẻ nào muốn ám sát ngài, vậy mà phái đến nhiều sát thủ như thế?”
Nguyễn Tiểu Ly dựa người vào tảng đá, lười biếng nói: “Ngươi cho rằng còn ai trồng khoai đất này?”
Muốn “hắn” chết cũng chỉ có Nguyễn San và mẫu thân của hắn. Hai người kia là cùng một giuộc, mặc kệ là ai thì cũng chỉ có một mục đích mà thôi.
Vương Lê Nguyệt sâu sắc cảm nhận được làm hoàng tử thật không dễ dàng, suốt ngày huynh đệ tương tàn. Vị Tứ hoàng tử này còn chưa đến tuổi trưởng thành, trên tay cũng chưa có thực quyền mà những người khác đã vội vã cuống cuồng muốn diệt trừ hắn.
“Sau này khi ra ngoài hãy mang theo vài thị vệ.”
“Ừ.”
Mang thị vệ cũng vô dụng, phải mang theo ám vệ. Với tư cách là một phản diện, Nguyễn Tiểu Ly cũng có bồi dưỡng một nhóm ám vệ của riêng mình, chẳng qua là “hắn” không thích bị theo đuôi nên rất ít khi mang theo.
Vương Lê Nguyệt ngắm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Nguyễn Tiểu Ly, nàng nhích lại gần, nói: “Vừa rồi điện hạ cũng nhìn thấy rồi đấy, thân thủ của ta cũng không tệ đâu. Sau này nếu ngài gặp phải khó khăn cần hỗ trợ thì có thể đến tìm ta.”
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày, thấp giọng đáp: “Không cần.”
“Đừng cự tuyệt nhanh như vậy. Nhớ kỹ, nếu điện hạ cần giúp đỡ thì cứ nói thẳng với ta, ta tình nguyện san sẻ khó khăn với ngài.” Vương Lê Nguyệt cố ý nói những lời ái muội hòng chòng ghẹo vị Tứ hoàng tử này một chút.
Nguyễn Tiểu Ly đen mặt, im miệng không đáp lại một lời. Vương Lê Nguyệt cười thầm.
Nghe nói Tứ hoàng tử là người rất háo sắc, bây giờ xem ra đó chỉ là đóng kịch mà thôi, con người của hắn rõ ràng rất không hiểu phong tình.
Sắc trời dần tối. Nguyễn Tiểu Ly đang nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Vương Lê Nguyệt ở bên cạnh cứ chốc chốc lại liếc nhìn “hắn” một lần. Tiểu chính thái quan sát toàn bộ, cuối cùng rút ra kết luận.
“Ký chủ, hình như cô bẻ cong nữ chính rồi.”
“...”
Khuôn mặt của Nguyễn Tiểu Ly tỏ vẻ vô tội: “Ta chưa hề làm gì cả.”
Tiểu Ác nhún vai: “Nữ chính của thế giới này chắc là nhan khống rồi, đều do cô quá đẹp.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
“Chỉ là chuyện râu ria mà thôi, không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta. Nữ chính thích cô thì cứ thích đi.” Tiểu Ác thật sự đã thông suốt.
Bản thân Nguyễn Tiểu Ly lại càng thông suốt hơn, “hắn” không xem trọng chuyện cảm tình.
Hai người vẫn luôn chờ đợi trong sơn động đến khi sắc trời dần sẩm tối. Lúc này, bên ngoài lại truyền đến âm thanh sột soạt. Tiếng động lần này lớn hơn tiếng động khi Vương Lê Nguyệt xuất hiện nhiều. Từ động tĩnh bên ngoài có thể xác định được nhân số của nhóm người tới lần này không ít.
Nghe được âm thanh bên ngoài, cả Vương Lê Nguyệt và Nguyễn Tiểu Ly đồng thời lập tức trở nên cảnh giác.
Có người đang cưỡi ngựa tới đây, hơn nữa còn dẫn theo một đám người. Âm thanh càng lúc càng gần, nghe tiếng bước chân giống như có rất nhiều thị vệ.
Nguyễn Tiểu Ly đoán được là ai tới, tức thì thả lỏng thân thể. Vương Lê Nguyệt đứng lên che chắn trước mặt Nguyễn Tiểu Ly và cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
Có rất đông người đang lại đây. Đến khi nhìn thấy Tần Vương Nguyễn San cưỡi ngựa đến, Vương Lê Nguyệt càng thêm cảnh giác.
Đây không phải là tên đầu sỏ muốn giết Tứ hoàng tử sao? Hắn mang theo nhiều người như vậy tới làm gì?
Nguyễn Tiểu Ly trông thấy tư thái của nữ chính, không nhịn được đành mở miệng nói: “Ngồi xuống đi. Những thị vệ theo tới kia có một nửa là người của ta, Nguyễn San không dám làm gì đâu.”
Vương Lê Nguyệt nghe thế, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Người một nhà tới thì tốt rồi.
Chính bản thân Vương Lê Nguyệt cũng không chú ý đến nàng đã tự xem người của Nguyễn Ly Trúc thành người một nhà.
Những người kia đã đến. Nguyễn San lập tức xuống ngựa, nhìn thấy thuộc hạ của mẫu thân mình chết đầy đất mà đôi mắt cũng chẳng chớp lấy một lần. Ánh mắt hắn nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của nam tử trong trí nhớ kia. Cuối cùng, hắn cũng thoáng thấy bóng người nọ trong sơn động.
Nguyễn San vừa tiến vào sơn động, thứ nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt của Nguyễn Tiểu Ly, đồng thời còn ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi. Trong lòng hắn tràn đầy bực bội, suýt chút nữa không khống chế được xúc động muốn xông lên kéo người nọ đến trước mặt rồi lật qua lật lại cẩn thận xem xét một phen. Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên tiếng nói: “Tần Vương điện hạ.”
Nguyễn San quay đầu nhìn qua bên cạnh. Khoảnh khắc trông thấy Vương Lê Nguyệt, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì của hắn nháy mắt trở nên đen kịt.
Tại sao Vương Lê Nguyệt lại ở đây? Cả ngày hôm nay, hai người này cứ như thế cô nam quả nữ mà cùng nhau chờ đợi ở trong sơn động sao?
Nam nữ trẻ tuổi, lại ở cùng nhau trong hoàn cảnh này, không thể trách Nguyễn San nghĩ nhiều. Tất nhiên hắn sẽ cảm thấy giữa hai người kia đã xảy ra chuyện gì đó.
Ngón tay Nguyễn San hơi run run, hắn cảm thấy như thể đồ vật của mình bị người khác làm bẩn… dẫn đến thái độ đối đãi với Vương Lê Nguyệt cũng không mấy hòa nhã.
“Tần Vương trông thấy ta còn chưa chết nên thất vọng lắm đúng không?”
Nguyễn Tiểu Ly mong chờ cơn giận dường như đã sắp không khống chế được nữa của Nguyễn San, bắt đầu mở miệng trào phúng. “Hắn” nói xong còn nhếch mép cười xấu xa, hoàn toàn phơi bày ra hết vẻ âm hiểm và thái độ đối địch một cách triệt để.
Nguyễn San nhìn thấy nụ cười này thì sắc mặt càng đen, “Bổn vương còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, hóa ra Tứ đệ cùng người khác ở chỗ này vui vẻ đến quên trời quên đất.”
Vương Lê Nguyệt vừa nghe câu này, lập tức bước lên: “Nhị hoàng tử không thể tùy tiện bôi nhọ thanh danh của Tứ hoàng tử. Hai người chúng ta là trong sạch.”
Nghe được lời nói của Vương Lê Nguyệt, vẻ mặt của cả Nguyễn Tiểu Ly và Nguyễn San đồng thời có chút thay đổi.
Câu nói của Vương Lê Nguyệt mới nghe qua thì có vẻ là để bảo vệ Nguyễn Tiểu Ly, nhưng ẩn ý bên trong lại làm cho Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy hơi kỳ quái.
Sao lời này lại càng giống như đang ám chỉ quả thật đã có chuyện xảy ra thế nhỉ?
Nguyễn Tiểu Ly đã có thể nhận ra ý tứ này thì dĩ nhiên Nguyễn San cũng có thể.
Nữ tử này có ý gì? Xem ra nàng ta thật sự đã quyến rũ hoàng đệ!
Nguyễn San tiến lên, từng bước từng bước áp sát về phía hai người. Các thủ hạ vẫn luôn bất động từ nãy đến giờ của Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng xông lên trước, giống như sợ vị Tần Vương này gây bất lợi gì cho chủ tử nhà mình.
Người của Nguyễn Tiểu Ly vừa động, thủ hạ của Nguyễn San cũng lập tức tiến lên một bước. Cảnh tượng trong động bỗng dưng trở nên căng thẳng.
Nguyễn Tiểu Ly bật cười: “Khẩn trương cái gì, lui ra hết đi. Trước mặt bao nhiêu người, Tần Vương sẽ không gây bất lợi cho ta đâu.”
Trước mặt nhiều người thì không nhưng lén lút thì có, đặc biệt là khi chỉ đơn độc một mình. Bên ngoài động có nhiều thi thể như vậy, vừa nhìn đã biết là Tứ hoàng tử gặp phải ám sát. Đó là tác phẩm của ai thì nghĩ bằng đầu gối cũng có thể đoán ra được.