Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
"Không sai, đến lúc đó anh Lý đây mà nổi tiếng thì đừng quên dìu dắt chúng tôi đấy."
Sau khi rượu vào, thái độ nói chuyện của mọi người cởi mở hơn hẳn, cả buổi tiệc cũng trở nên vô cùng sôi nổi.
Còn Lệ Thâm Bạch ngoại trừ những lúc được người khác mời rượu sẽ uống một hơi cạn sạch ra thì thời gian còn lại hắn cũng không nói gì nhiều, thi thoảng sẽ liếc mắt nhìn về phía Nguyễn Tiểu Ly.
Tuy Nguyễn Tiểu Ly không tỏ vẻ nhiệt tình như mọi người nhưng trên mặt cô vẫn luôn giữ một nụ cười nhẹ. Biểu hiện này của cô khác biệt rất lớn với những người trên bàn, vô hình trung khiến cho Lệ Thâm Bạch không thể rời mắt.
Đúng lúc này, đám người đang nói chuyện hăng say bên cạnh bỗng kéo chủ đề đến trên người Nguyễn Tiểu Ly.
"Chị Nguyễn, ly rượu này em kính chị. Nếu không có chị, nói không chừng bộ phim chúng ta còn phải quay thêm một thời gian nữa đó."
"Đúng vậy, cần phải kính rượu."
Nghe người nọ nói xong, những người còn lại liên tục gật đầu.
Bởi vì kĩ thuật diễn của Nguyễn Tiểu Ly tốt nên lúc hợp diễn với cô, cảm xúc của mọi người cũng được kéo theo, quả thật đã giúp đẩy nhanh tiến độ quay của đoàn phim.
Thấy có không ít đôi mắt đang trông mong nhìn mình, Nguyễn Tiểu Ly nghĩ một thoáng rồi nhanh chóng nhận lấy ly rượu trước mặt và uống một hơi cạn sạch.
Thế nhưng sau khi Nguyễn Tiểu Ly nuốt rượu trong miệng xuống, cô mới phát hiện tình huống hình như có gì đó không đúng. Rượu vừa được nuốt xuống, Nguyễn Tiểu Ly đã cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, khung cảnh trước mắt cũng thay đổi theo, còn trời đất thì đang không ngừng xoay tròn.
"Tiểu Ác, thân thể này xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiểu Ác: "À, ta quên nói cho cô biết, thân thể này không thể uống rượu."
Dứt lời, Tiểu Ác còn chưa kịp bị Nguyễn Tiểu Ly trách móc thì trước mắt cô đã tối sầm, cả người liền ngã ra ghế.
Đám người xung quanh vốn đang định đốc thúc Nguyễn Tiểu Ly uống thêm vài ly nữa cũng không khỏi ngẩn người.
"Chuyện gì vậy?"
"Cô ấy không sao chứ?"
Vừa rồi lúc có người tiến đến mời rượu Nguyễn Tiểu Ly, tất cả sự chú ý của Lệ Thâm Bạch vẫn luôn đặt trên người cô. Vừa thấy tình huống như vậy, hắn đã lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh cô trong khi mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Lệ Thâm Bạch đưa tay ra sờ sờ trán và thăm dò hơi thở của cô. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của mọi người, Lệ Thâm Bạch thở ra một hơi rồi nhìn về phía họ lắc lắc đầu.
"Mọi người yên tâm đi, cô ấy không sao, chỉ là uống say thôi."
Nghe xong lời này, vẻ mặt mọi người khó tránh khỏi càng thêm khó hiểu. Dù sao thì từ đầu buổi đến bây giờ, Nguyễn Tiểu Ly chỉ uống có một ly rượu. Thế nhưng Lệ Thâm Bạch cũng không có ý muốn giải thích với bọn họ, sau khi nghĩ một lúc thì hắn liền đỡ Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy.
"Mọi người cứ từ từ ăn, tôi đưa cô ấy về trước."
Nói xong, Lệ Thâm Bạch cũng không thèm để ý đến vẻ mặt của mọi người ở đây mà trực tiếp để nửa người trên của Nguyễn Tiểu Ly dựa trên vai mình rồi sải bước đi về phía cửa.
Lúc nghe Lệ Thâm Bạch nói câu kia, trên mặt mọi người trong phòng đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi. Vả lại sau khi nhìn thấy động tác của hắn, mọi người càng thêm chấn động.
Dù sao thì từ trước đến nay, bất kể là ở trong tin đồn hay trong mắt của bọn họ thì Lệ Thâm Bạch luôn là một người không gần nữ sắc, hơn nữa lại còn hết sức lạnh lùng. Ngay cả khi hắn chỉ đạo diễn xuất, mọi người cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ trên người hắn.
Những người phụ nữ muốn tìm cách đến gần Lệ Thâm Bạch đều bị hắn xử lý sạch sẽ mà không có ngoại lệ, vậy mà không ngờ Lệ Thâm Bạch lại thân mật với Nguyễn Tiểu Ly như vậy.
Cuối cùng vẫn là đạo diễn phản ứng trước tiên. Vừa nhìn thấy hành động của Lệ Thâm Bạch, hắn lập tức quay sang nói với những người còn đang sững sờ ở bên cạnh.
"Được rồi, Lệ tổng là người bận trăm công nghìn việc, có thể dành ra chút thời gian đã là quý hóa lắm rồi. Hãy để ngài ấy đi trước đi."
Đến lúc này, mọi người mới thu hồi tầm mắt, cùng cười chào tạm biệt Lệ Thâm Bạch.
Bên phía Lệ Thâm Bạch, từ lúc đỡ Nguyễn Tiểu Ly ra khỏi phòng, cô liền giống như bạch tuộc mà dựa hẳn vào người hắn, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Mặc dù Lệ Thâm Bạch vẫn luôn đỡ lấy Nguyễn Tiểu Ly nhưng thân thể của cô vẫn cứ trượt xuống đất. Thấy tình hình như vậy, Lệ Thâm Bạch nhíu mày, cuối cùng trực tiếp ôm ngang cô lên.
Vốn dĩ Lệ Thâm Bạch đang chuẩn bị đưa Nguyễn Tiểu Ly về nhà, nhưng nhìn bộ dáng say đến không biết gì của cô, Lệ Thâm Bạch nghĩ gì đó, cuối cùng ôm cô đến khách sạn mà mình vẫn thường đến ở.
Và cứ thế, hình ảnh một người đàn ông với bộ dáng người sống chớ tới gần, giống như không hề dính đến khói lửa nhân gian ôm một cô gái nhỏ say khướt, người toàn mùi rượu đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người trên đường. Chỉ có điều, do khí thế trên người Lệ Thâm Bạch quá lớn nên những người đó cũng không dám nhìn nhiều.
Sau khi đặt Nguyễn Tiểu Ly xuống giường, lúc này Lệ Thâm Bạch mới thở hắt ra giống như đã hoàn thành một nhiệm vụ rất khó khăn.
Làm xong hết thảy, ngay lúc hắn định rời đi thì đột nhiên nghe được một tiếng nỉ non phát ra từ miệng của người đang nằm trên giường. Lệ Thâm Bạch không khỏi dừng bước và dời tầm mắt đến trên người Nguyễn Tiểu Ly.
Thế nhưng vừa rồi chỉ là tiếng lẩm bẩm trong lúc vô thức của cô. Hắn nhìn thật lâu cũng không thấy cô có động tĩnh gì khác, ngược lại hắn còn nảy sinh hứng thú với người đang nằm yên trên giường này.
Những lần gặp nhau trước kia, cô luôn luôn giữ dáng vẻ tùy tiện thoải mái, kể cả lúc ở phim trường khi ra tay đối phó Nguyễn Mộ Mộ cô cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt của người khác, thật khó có thể nhìn thấy được cô yên tĩnh như thế này.
Thấy vậy, Lệ Thâm Bạch vốn muốn dợm bước nhưng đã dừng lại một chút. Hắn cứ thế đứng ở mép giường nhìn chằm chằm vào gương mặt Nguyễn Tiểu Ly thật lâu.
Thời gian dần trôi qua, ý nghĩ trong đầu của Lệ Thâm Bạch càng trở nên kiên định, ánh mắt nhìn Nguyễn Tiểu Ly của hắn mang theo sự cố chấp nhất định phải có được.
Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, Lệ Thâm Bạch mới chịu thu hồi tầm mắt, còn Nguyễn Tiểu Ly thì ngủ thẳng cẳng đến sáng hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên qua bức màn chiếu vào trên mặt Nguyễn Tiểu Ly, lúc này cô mới mơ màng mở mắt. Cảm nhận được chiếc giường mềm mại dưới thân và nhìn cách bày trí của căn phòng, Nguyễn Tiểu Ly lâm vào mê mang.
"Có chuyện gì vậy? Sao ta lại ở chỗ này?"
Trong giọng nói của Tiểu Ác tràn ngập ý xấu: "Đêm qua cô uống say, nam chính đã đích thân đưa cô đến khách sạn, hơn nữa còn là ôm đến đây."
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày: "Ngươi nói cái gì?"
Tiểu Ác: "Những gì ta nói đều là sự thật. Không ngờ nam chính vậy mà lại tự mình đưa cô đến khách sạn. Đột nhiên ta có dự cảm xấu rằng cốt truyện này sẽ không thể quay trở lại được nữa."
Nguyễn Tiểu Ly: "Cái này không quan trọng. Trước tiên ngươi nói cho ta biết rốt cuộc cái thân thể này bị gì?"
Tiểu Ác: "Thật ra cũng không có gì. Chỉ là lúc trước ta quên nói với cô thân thể này không uống được rượu, đụng vào liền say."