Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Lúc nói câu này, dường như Tiểu Ác còn có hơi chột dạ, sau khi nói xong thì không lên tiếng nữa.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, khuôn mặt quen thuộc của Lệ Thâm Bạch liền xuất hiện trước mặt Nguyễn Tiểu Ly: "Cô tỉnh rồi?"
"Cảm ơn Lệ tổng tối qua đã đưa tôi về." Nguyễn Tiểu Ly cũng không ngần ngại mà phóng khoáng nói lời cảm ơn.
"Không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi. Chỉ là tôi không ngờ tửu lượng của Nguyễn tiểu thư lại kém đến vậy?"
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy trên mặt Lệ Thâm Bạch dường như có ý cười nhạo thì không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ: "Ngoài ý muốn, đều là ngoài ý muốn cả."
"Nếu đã tỉnh vậy thì sửa soạn một chút đi, tôi đưa cô về nhà." Lệ Thâm Bạch cũng không muốn nói nhiều về chuyện này. Thấy Nguyễn Tiểu Ly hình như đang xấu hổ, hắn liền nói sang chuyện khác.
"Không cần đâu, tôi tự mình…"
Nguyễn Tiểu Ly còn chưa nói xong thì Lệ Thâm Bạch đã bước nhanh ra khỏi phòng, cô đành phải nuốt nửa câu còn lại trở vào.
Trên đường đưa Nguyễn Tiểu Ly về, hai người đều không nói với nhau câu nào, nhất thời bầu không khí có chút ngưng trệ. Mãi đến khi trở lại Nguyễn gia, Nguyễn Tiểu Ly mới cảm thấy cả người được thả lỏng.
Bởi vì vừa mới đóng máy bộ phim kia nên hiện tại Nguyễn Tiểu Ly chưa có kịch bản mới, có thể ở nhà nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Trong lúc đó, Tiểu Ác lại tuyên bố nhiệm vụ khác.
"Nhiệm vụ: Cướp đoạt tài nguyên của nữ chính."
Nguyễn Tiểu Ly đã ở nhà rảnh rỗi mấy ngày, vừa mới cảm thấy hơi nhàm chán thì nhận được mệnh lệnh này, cô lập tức gọi điện thoại cho chị An.
"Chị An, gần đây công ty có tài nguyên gì không?"
"Sao vậy, chẳng phải em vừa đóng máy một bộ phim sao? Lâu lắm mới thời gian nghỉ ngơi nên chị để cho em thả lỏng đó, hãy thư giãn đi."
"Em đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi, còn nghỉ ngơi nữa sẽ mốc meo luôn mất. Chị xem giúp em có tài nguyên nào tốt không, chẳng hạn như mấy gameshow gì ấy."
Chị An không nói thêm gì nữa, dù sao nghệ sĩ của mình nỗ lực như vậy thì người đại diện như cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng. Sau khi nghe ý nghĩ của Nguyễn Tiểu Ly, chị An nhanh chóng liên hệ tài nguyên.
Chị An vốn dĩ là người đại diện kim bài của công ty, hơn nữa bây giờ Nguyễn Tiểu Ly đang nổi tiếng, cô lại còn chủ động nói muốn tham gia gameshow thì tất nhiên những người còn lại sẽ không nói gì, ngược lại bọn họ còn cảm thấy vui mừng.
Chị An rất nhanh đã chọn ra tất cả các kịch bản của những gameshow nổi tiếng và phù hợp với Nguyễn Tiểu Ly rồi giao cho cô.
Ngay khi Nguyễn Tiểu Ly lấy hết những hợp đồng kia tới tay và đang chọn cho mình gameshow yêu thích thì Nguyễn Mộ Mộ lại đến công ty.
"Gần đây chị có nhận cho em mấy cái show, nhân lúc bộ phim kia của em vừa quay xong nên còn chút hot thì em nên lộ mặt nhiều chút." Tương Vân vừa cúi đầu sửa sang tài liệu trong tay vừa dặn dò Nguyễn Mộ Mộ.
"Vâng chị Tương, em đã biết, em sẽ cố gắng. Chỉ có điều…"
Nói đến đây, giọng điệu của Nguyễn Mộ Mộ dường như có chút chần chừ, rốt cuộc Tương Vân cũng ngẩng đầu lên nhìn cô: "Sao vậy? Có gì khó khăn sao?"
Nguyễn Mộ Mộ lắc đầu nguầy nguậy: "Không có, chỉ là gần đây em khá rảnh nên muốn tham gia gameshow. Chị Tương có thể giúp em xem có cái nào thích hợp hay không ạ?" Nguyễn Mộ Mộ nói xong liền phóng ánh mắt chờ mong lên người Tương Vân.
Thế nhưng phản ứng của Tương Vân hoàn toàn khác với tưởng tượng của Nguyễn Mộ Mộ. Tương Vân nghe xong lời cô liền nhíu mày, thậm chí còn đưa tay nhéo nhéo mi tâm.
Vừa nhìn thấy biểu hiện của Tương Vân, trong lòng Nguyễn Mộ Mộ lập tức có dự cảm xấu, nụ cười trên mặt sắp không duy trì được nữa, trong giọng nói cũng nhiều thêm mấy phần thấp thỏm: "Sao vậy chị? Chuyện này rất khó sao? Hay là…"
Nói đến đây, Nguyễn Mộ Mộ bất giác cắn môi, trong đầu hiện lên vô số thuyết âm mưu, nghĩ xem có phải có người cố ý chèn ép cô, không muốn cô tham gia gameshow hoặc là Tương Vân muốn vứt bỏ cô hay không.
Trong khi Nguyễn Mộ Mộ đang nghĩ ngợi lung tung, rốt cuộc Tương Vân cũng bỏ tay xuống, "Hiện tại trong công ty không có tiết mục phù hợp. Tất cả kịch bản gameshow đều bị người đại diện của Nguyễn Tiểu Ly mang đi rồi."
Nghe vậy, toàn bộ lo lắng trong lòng Nguyễn Mộ Mộ lập tức biến thành tức giận: "Hành động này của Nguyễn Tiểu Ly thật quá đáng. Cho dù cô ấy muốn tham gia gameshow cũng không cần phá hỏng con đường của người khác như thế chứ." Tuy nhiên, vẻ mặt Tương Vân vẫn chẳng có gì thay đổi mà chỉ hơi nhíu mày.
"Đây là chuyện bình thường trong giới này. Tất cả kịch bản đều ưu tiên cho những người ở tầng cao hơn của kim tự tháp chọn lựa. Nếu em cũng muốn được như vậy thì đầu tiên điều em cần làm là phải nổi tiếng."
"Em biết rõ, nhưng mà cô ấy đều chọn hết tất cả kịch bản như thế quả thật là không thể nói nổi." Nguyễn Mộ Mộ nói xong còn cảm thấy có chút tủi thân.
Nhìn biểu hiện của Nguyễn Mộ Mộ, Tương Vân không nhịn được mà nhíu mày, giọng nói cũng nghiêm túc hơn: "Địa vị của em bây giờ còn kém hơn người khác nên khó tránh khỏi gặp phải những chuyện này. Em nhìn hành động của em bây giờ xem, nếu để người khác nhìn thấy rồi cho truyền thông tung tin đồn thất thiệt thì sao? Em đã vào giới giải trí lâu vậy rồi mà sao còn thiếu kiên nhẫn đến thế chứ?"
Nguyễn Mộ Mộ cắn chặt răng, vẻ mặt tràn đầy ấm ức. Dựa vào cái gì Nguyễn Tiểu Ly vẫn luôn giẫm trên đầu cô, bất kể là chuyện gì cũng đều muốn giành trước cô?
Nhưng cho dù trong lòng không phục thế nào thì Nguyễn Mộ Mộ cũng biết người trước mặt là người nắm giữ sự nghiệp của cô, cũng hiểu được Tương Vân nói vậy nhất định là có đạo lý riêng và cũng chỉ vì suy nghĩ cho cô mà thôi. Cho nên cuối cùng, Nguyễn Mộ Mộ chỉ biết cắn chặt răng, cúi đầu xuống, giấu kỹ sự không cam lòng trong ánh mắt, không nói thêm gì nữa.
Thấy Nguyễn Mộ Mộ như thế, Tương Vân biết rõ trong lòng Nguyễn Mộ Mộ đang nghĩ gì. Tuy cô không hài lòng lắm với Nguyễn Mộ Mộ nhưng bất kể nói thế nào thì Nguyễn Mộ Mộ cũng là nghệ sĩ dưới trướng của mình, vì thế lông mày của Tương Vân đã thoáng giãn ra, giọng nói cũng ôn hoà hơn lúc nãy: "Không cần phải gấp gáp làm gì. Chỉ cần em nghe lời chị, dựa theo kế hoạch của chị thì em nhất định có thể nổi tiếng. Trong khoảng thời gian này em nên rèn luyện kỹ thuật diễn của mình đã, sau đó chị sẽ sắp xếp cho em mấy show ổn ổn, đến lúc đó em phải dùng một phong thái hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt mọi người đấy."
"Vâng, chị Tương, em biết rồi."
Tương Vân lại nói với Nguyễn Mộ Mộ mấy thứ cần phải chú ý ở các show và thời gian của những show đó, sau đó Nguyễn Mộ Mộ mới rời khỏi công ty.
Vừa trở lại Nguyễn gia, Nguyễn Mộ Mộ liền nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly: "Cô quả thật có bản lĩnh."
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy cũng lập tức thu hồi ánh mắt đang dừng trên người vú Trương: "Thật vậy mà, tôi đúng là có bản lĩnh hơn cô đó."
"Cô." Nguyễn Mộ Mộ nhìn ánh mắt hàm chứa trào phúng của Nguyễn Tiểu Ly lại không nhịn được mà tức giận.
"Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ sửa lại thái độ của mình, đồng thời nhận thức rõ lời nói của ai mới có trọng lượng trong cái nhà này, cũng tuyệt đối không bao giờ dễ dàng khiêu khích tôi. Cô thấy sao?"