Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 198



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Phanh
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Tiểu Ác: “Nam chính chỉ…”
Vốn dĩ nó định nói nam chính chỉ thể hiện tình cảm với nữ chính, nhưng nghĩ lại thì dường như nam chính cũng đối xử với Tiểu Ly như thế còn gì, mà Tiểu Ly lại không phải nữ chính.
Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên nghĩ đến: “Tiểu Ác, nữ chính của thế giới này là ai vậy?”
“Cái này hả, cô chờ ta tra một chút, ta cũng không biết nữa.”
Nó lúc nào cũng chỉ quan tâm đến những chuyện có liên quan đến phản diện, hoàn toàn không đoái hoài đến thông tin của nhân vật chính. Tiểu Ác nhấn mở màn hình và tìm hiểu chi tiết.
“À, đây là một thế giới không có nữ chính mà chỉ có nam chính cực kỳ lợi hại, một mạch chiến đấu cứu vớt thế giới, làm thế giới khôi phục lại một lần nữa. Trong suốt quá trình đó đều không xuất hiện nữ chính. Nam chính không có cảm tình với ai, sở thích duy nhất của hắn có lẽ chính là nghiên cứu zombie.”
Nguyễn Tiểu Ly gật gù.
Đêm nay, ngoại trừ Trần Đình và Lý Tuyết Nhi, mọi người đều thoải mái ngủ ở trong lều.

Người gác đêm cũng luôn ngồi bên cạnh lều trại, chừng như vẫn đang tức giận Trần Đình và Lý Tuyết Nhi.
Nhân phẩm không tốt thì sẽ không được người ta chào đón như vậy đấy. Có chút hối hận khi lúc trước đã cứu hai người này, quá phiền phức!
Đường đi gập ghềnh, lại còn gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng hầu như đều được Lâm Dục giải quyết hết.
Các đội viên rất thích Lâm Dục, đôi khi còn nghe theo sắp xếp của Lâm Dục hơn. Địa vị Lâm Dục ở trong lòng bọn họ đã vượt qua cả đội trưởng Trương Sơn Kỳ, còn Trương Sơn Kỳ cũng rất khâm phục Lâm Dục.
Trải qua nhiều khó khăn, cuối cùng cả đội cũng tới được thành phố An Toàn.
Đây là thành phố An Toàn lớn nhất nước Z. Vì tọa lạc ở một nơi thiếu nước, toàn bộ kiến trúc của thành phố đều được xây bằng bùn đất.
Tường thành rất cao và dày được làm từ bùn đất, nhà ở bên trong thành phố cũng đều được xây đắp từ bùn.
Thành thị này không phải là nơi có nền khoa học kỹ thuật hiện đại, bởi nó được hình thành do những người sống sót đến đây khai hoang, hoàn toàn dựa theo phương pháp chế tạo thổ thành thời nguyên thủy mà xây dựng nên.
Xe chạy đến, từ đằng xa đã nhìn thấy hàng người xếp dài ngoằng trước cổng thành phố.
Khu vực phụ cận nơi đây gần như không có bóng một con zombie nào, bởi vì thành phố An Toàn có thành lập đội bảo vệ chuyên đi xua đuổi zombie.
Người đang xếp hàng đi vào thành hoặc là người đến để xin được thu nhận hoặc là phân đội của thành phố đi ra ngoài làm nhiệm vụ trở về. Trong số những người đó có rất nhiều người đang bị thương, quần áo trên người họ vô cùng bẩn thỉu, rách nát đến không thể tả.
Lúc xếp hàng đi vào thành phố phải bị kiểm tra qua một lượt xem vết thương trên người có bị nhiễm virus hay không, hoặc là có vết cắn hay cào nào không. Khi bước qua cửa, người muốn vào còn phải đi qua thiết bị đo nhiệt độ cơ thể và nhịp tim.

Từ đằng xa, Lâm Dục đã nhìn thấy thiết bị đo kia, thế nhưng hắn cũng không hề tỏ ra lo lắng một chút nào.
Dẫn Tiểu Zombie đi vào là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trương Sơn Kỳ: “Lâm Dục, chiếc xe này của cậu để ở bên ngoài  trước đi, đợi sau khi làm xong thủ tục thì lái nó vào, rồi sau đó giao cho người ta cải tiến một chút.’’
Cải tiến rồi thì đi sẽ càng thêm chắc chắn.
Lâm Dục: ‘’Ừ.”
Trương Sơn Kỳ: “Chúng ta tranh thủ xếp hàng đi, để được vào trong nghỉ ngơi sớm chút.”
Tiếp đó, tất cả mọi người trong đội cùng đi xếp hàng. Trần Đình và Lý Tuyết Nhi cũng nhanh chân nối gót theo sau.
Người xếp đằng trước không ngừng được kiểm tra thân thể, mỗi người đi vào đều phải nộp lên đồ ăn.
Dị năng giả sẽ được chào đón, còn người bình thường thì… trừ khi được dị năng giả mang theo, bằng không thì đừng mong có cơ hội đi vào.
Ở mạt thế, tài nguyên rất ít, người nào càng có năng lực thì sẽ có được tài nguyên càng tốt.
Ngay ở phía trước đội ngũ…
“Tôi có dị năng, vì sao tôi không thể mang con gái tôi đi vào?” Người đàn ông hơn ba mươi tuổi cao giọng chất vấn.

Bảo vệ của thành phố: “Anh là dị năng giả, nhưng con trai và con gái của anh đều là người thường. Anh lựa chọn mang con trai thì con gái của anh sẽ không thể vào. Anh suy nghĩ cho kĩ đi, chỉ có thể mang một người theo thôi.”
Sắc mặc người đàn ông thoắt cái trở nên rối rắm và đau khổ: “Cầu xin các anh để cho tôi mang hai đứa con của tôi vào trong đi, các anh kêu tôi làm gì tôi cũng chấp nhận. Dị năng của tôi nhất định có thể trợ giúp thành phố An Toàn mà.”
“Đây là quy định. Thành phố An Toàn không có nhiều tài nguyên để chia cho người thường như vậy, anh chỉ có thể dẫn theo một người bình thường mà thôi. Giờ anh chọn đi, anh muốn mang theo con trai hay con gái?”
Dường như bảo vệ đã gặp loại tình huống thế này rất nhiều lần nên một chút đồng tình hay thương hại cũng không có, mà chỉ lạnh nhạt nói ra sự thật.
Người đàn ông vốn còn muốn tiếp tục cầu xin, nhưng khi nhận ra cầu xin căn bản không có tác dụng, hắn liền cúi đầu nhìn hai đứa con đang nép vào người mình. Đó là một trai và một gái. Hai đứa trẻ trông rất giống nhau, bởi vì cả hai là một cặp long phượng thai, chỉ mới có bảy tuổi.
Tận thế đến, vợ của hắn đã chết, chỉ để lại hai đứa con thơ còn chưa hiểu được rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì, mỗi lần sợ hãi cũng chỉ biết rúc vào người cha này. Cho dù vứt bỏ đứa nào thì cũng đều giống như moi tim của hắn vậy.
“Đã nghĩ chọn ai xong chưa? Nếu chưa nghĩ ra thì đừng tiếp tục làm trễ nải thời gian, nếu không thì không ai được vào hết.”
Người đàn ông: “Không, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi nghĩ kỹ rồi!”
“Vậy anh chọn ai?”
“Tôi chọn… con trai…” người đàn ông nhắm hai mắt lại, đưa tay bế đứa con trai ở bên trái lên, hoàn toàn không liếc nhìn đứa con gái của mình một cái mà cứ thế đi thẳng vào trong.
Đến lúc này, bé gái ngây thơ cũng hiểu được mình đã bị bỏ rơi. Cô bé lập tức muốn chạy theo, nhưng còn chưa đi được ba bước đã bị người ta đẩy ngã.
“Xin lỗi, cháu không thể đi vào. Mời người tiếp theo tiến lên kiểm tra vết thương.”
Cô bé bị đẩy ngã ra đất chỉ còn biết thê lương kêu gọi. Tuy nhiên, lại không có bất kỳ một ai để ý tới nó đang khóc.
Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều…

Sắc mặt Trần Đình và Lý Tuyết Nhi  đều trắng bệch. Nọn họ đều là người bình thường… thật sự có thể đi vào thành sao?
Lý Tuyết Nhi nhanh chóng nhìn về phía Lâm Dục, sau đó lập tức lắc đầu. Không được, Lâm Dục muốn mang theo em gái của anh ta, không phải cô.
Lý Tuyết Nhi đi tới bên cạnh Trương Sơn Kỳ: “Đội trưởng Trương, anh có thể mang tôi vào trong thành được không? Cầu xin anh dẫn tôi vào thành đi, tôi không muốn chết ở bên ngoài. Về sau anh muốn tôi làm gì cũng được.”
Trần Đình nghe Lý Tuyết Nhi đang cầu xin người ta thì cũng mau chóng đi tìm cọng rơm cứu mạng, cầu xin các đội viên khác.
“Cầu xin các anh mang tôi vào thành với. Tuy tôi là người bình thường nhưng tôi là đàn ông, có thể làm được rất nhiều việc. Tôi sẽ dốc hết toàn lực hoàn thành, nhất định sẽ không lãng phí tài nguyên, sẽ cống hiến hết mình mà.”
Các đội viên đều lờ đi không đáp lại.
Trương Sơn Kỳ: “Hai người cầu xin chúng tôi cũng vô dụng. Chúng tôi đều đã từng vào thành, hơn nữa trước kia chúng tôi cũng đã mang theo người nhà rồi, không còn cơ hội mang theo người khác nữa.”
Đối với các tiểu đội của thành phố An Toàn, lúc trước khi bọn họ tiến vào thành thì hầu như đều có dẫn người thân hoặc là bạn bè quan trọng theo vào. Còn đối với nhóm người lần đầu tiên tới thành phố An Toàn, bọn họ cũng đều có người mình muốn mang theo cả rồi. Đây là lí do tại sao không người nào giúp đỡ đứa bé gái kia, không có ai nguyện ý mang cô bé ấy vào.
Dị năng giả sẽ ít dần đi, do vậy mỗi người chỉ có thể mang theo một người đi vào…
Có rất nhiều người đã vứt bỏ người thân quan trọng của mình, cuối cùng chỉ mang một người đi vào.
Vậy thì ai mà lại tự dưng đi giúp đỡ người khác chứ?
Đôi khi không phải lạnh lùng mà là không có cách nào, chẳng ai dư thừa lòng tốt đi quản chuyện người khác mà mặc kệ người thân của mình cả.
Sắc mặt Trần Đình và Lý Tuyết Nhi cùng tái nhợt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.