Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy lớp học chính là nơi tuyệt nhất để ngủ. Chỉ cần nằm bò trên bàn, cô có thể ngủ được cả một ngày.
Ngủ xong cũng nên làm việc rồi…
Về phần bài viết bị ám kia chỉ có Nam Âm Niểu, Vương Vân Vân và Trương Hiểu biết, những người khác vẫn còn đang chế truyện kinh dị với khí thế ngập trời, không hề ý thức được có điều gì không ổn.
Tan học, Trương Hiểu nói với Vương Vân Vân: “Nghe nói Tô Tiểu Thanh tỉnh lại rồi, chúng ta đến phòng y tế thăm cậu ấy đi.”
Dẫu sau các cô cũng là bạn cùng phòng.
Sắc mặt Vương Vân Vân tương đối trắng, cô chậm chạp trả lời: “…Được.”
Hai người tìm Trâu Thục Vũ cùng đến phòng y tế.
Trâu Thục Vũ tỏ vẻ ghét bỏ: “Tỉnh rồi thì đương nhiên cậu ấy sẽ về phòng thôi, tại sao phải vẽ thêm chuyện đến phòng y tế thăm làm gì? Mất công đi một chuyến, các cậu không thấy mệt à!?”
Trương Hiểu: “Mọi người là bạn cùng phòng, cậu ấy đã ngất lâu như thế…”
“Được rồi, đừng đứng đây nói nữa, tớ còn có hẹn.” Trâu Thục Vũ vừa cười tươi rói vừa cầm điện thoại trả lời tin nhắn WeChat của một nam sinh: “Tớ có hẹn với trai rồi, các cậu muốn đến thăm Tô Tiểu Thanh thì đi đi, tớ không có thời gian.”
Bạn cùng một phòng nào quan trọng bằng trai chứ.
Trâu Thục Vũ soi gương sửa sang lại mái tóc, sau đó bước ra khỏi lớp.
Đã là kỳ hai lớp 12 rồi mà Trâu Thục Vũ vẫn còn tâm trạng để yêu đương nữa, Trương Hiểu cạn lời lắc đầu: “Cậu ta lại đổi bạn trai mới à?”
Làm bạn cùng phòng hơn hai năm, chuyện Trâu Thục Vũ thường xuyên chơi chung với đủ thể loại nam sinh và có nhiều bạn trai đã không còn là bí mật nữa.
“Vân Vân, hai chúng ta đến phòng y tế đi.”
Vương Vân Vân hồn đang trên mây, thất thần đáp: “Được.”
Nam Âm Niểu đứng dậy đi qua: “Đợi chút, tớ đi với các cậu đến phòng y tế.”
“Lớp trưởng cũng muốn đi?”
“Làm lớp trưởng thì quan tâm đến bạn cùng lớp là điều nên làm mà. Tớ cũng muốn xem tình hình của Tô Tiểu Thanh.” Nam Âm Niểu nghiêm túc nói.
Nhưng thật ra cô muốn đi là vì tò mò tại sao Tô Tiểu Thanh bị ngã.
Bài viết mà Vương Vân Vân đăng nói rằng có một nữ sinh tên Nguyễn Ly Ly về báo thù, làm hại Tô Tiểu Thanh trong phòng tắm. Nam Âm Niểu tò mò về tính xác thực của câu chuyện.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn ba nữ sinh của tổ 1 bên kia, ánh mắt lia đến trên người Nam Âm Niểu: “Lòng hiếu kỳ của nữ chính quá lớn.”
Tiểu Ác: “Chính vì nữ chính tò mò nên cô ấy mới đi điều tra chuyện của cô, sau đó mới tiếp xúc với nam chính và bén lửa tình với nhau.”
Nguyễn Tiểu Ly ngáp một cái: “Đôi khi lòng hiếu kỳ hại chết mèo, cũng may là cô ấy nữ chính nên mạng lớn.”
Nguyễn Tiểu Ly từ từ biến mất.
Thẩm Tử Hoài nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt.
…
Hình như hôm nay trời muốn mưa. Bầu trời đầy mây đen, cả đất trời đều đen kịt.
Phòng y tế không mở đèn, nhìn có vẻ khá u ám. Tô Hiểu Thanh ôm chăn ngồi một mình trên giường, hai mắt nhìn trừng trừng về phía trước, sợ hãi run rẩy: “Đừng giết tớ… Tớ không có hại cậu… Không phải tớ đẩy cậu... Đừng giết tớ...”
Gian ngoài vang lên tiếng của giáo viên y tế: “Các em là bạn cùng phòng của bạn trong kia à?” Giáo viên y tế hỏi.
Nam Âm Niểu gật đầu: “Hai bạn ấy là bạn cùng phòng, em là lớp trưởng. Bạn Tô Tiểu Thanh ngã có nặng không ạ?”
Giáo viên y tế im lặng một lúc rồi mới cất lời: “Vết thương trên đầu không nghiêm trọng, chỉ là chấn động nhẹ, nhưng dường như em đã bị chuyện gì đó làm kinh hoảng. Từ khi tỉnh lại, em ấy đặc biệt sợ hãi và nhạy cảm, cứ ôm chăn nói chuyện một mình trên giường.”
Ba người nghe thấy thế thì đều kinh ngạc. Vương Vân Vân vội vàng hỏi: “Tô Tiểu Thanh nói gì ạ?”
Giáo viên y tế: “Thầy nghe không hiểu, các em vào tự xem đi. Có thể đưa em ấy về rồi, vết thương trên đầu không có chuyện gì lớn.”
Cô bé này đang học lớp 12, không thể để nó tiếp tục ở trong phòng y tế, quá lãng phí thời gian quý báu.
Nam Âm Niểu bước vào, vừa mở cửa thì Tô Hiểu Thanh liền hoảng sợ: "Á!"
Nam Âm Niểu nhanh chóng bước tới gần: “Tô Tiểu Thanh, đừng sợ, là bọn tớ.”
Tô Tiểu Thanh hốt hoảng nhìn ba người đang đi vào. Cho đến khi thấy rõ mặt của từng người, cô mới thả lỏng một chút.
Sắc mặt Tô Tiểu Thanh tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm đậm, mới một ngày không gặp thôi mà đã trở nên như vậy.
Trương Hiểu và Vương Vân Vân đều bị dọa sợ.
“Tiểu Thanh, cậu không sao chứ?”
Tô Tiểu Thanh vốn định nói gì đó, nhưng thấy Nam Âm Niểu ở đây thì bèn nuốt lại những lời muốn nói vào bụng, chỉ nói: “Không… Không sao.”
Nam Âm Niểu cau mày: “Vừa rồi giáo viên y tế có nói hình như cậu tỉnh dậy đã bị kinh hãi gì đó. Tô Tiểu Thanh, cậu đã gặp phải chuyện gì trong phòng tắm? Đang yên đang lành sao lại bị ngã?”
Nam Âm Niểu hỏi như thế, Vương Vân Vân và Trương Hiểu cũng nhận ra Nam Âm Niểu đang suy đoán cái gì.
Nam Âm Niểu cũng nghi ngờ là có ma sao?
Trong đầu Tô Tiểu Thanh hiện lên hình ảnh trong nhà tắm, cánh tay quỷ trắng toát nắm lấy cổ chân cô, và vào cái hôm cô tỉnh dậy, trước mặt xuất hiện một khuôn mặt!
Cô dám bảo đảm tuyệt đối không phải mình hoa mắt, cũng hoàn toàn không phải đang nằm mơ, cô đã thật sự nhìn thấy Nguyễn Ly Ly!
Tô Tiểu Thanh: “Tớ… Tớ nhìn thấy Nguyễn Ly Ly. Cậu ấy… cậu ấy muốn giết tớ.”
Ánh mắt của Nam Âm Niểu hiện lên vẻ kinh ngạc.
Vương Vân Vân và Trương Hiểu bỗng thấy lạnh sống lưng. Tô Tiểu Thanh nhìn thấy cô ta!
Sao có thể… Không, không thể nào.
Hiện tại Tô Tiểu Thanh đang vô cùng sợ hãi, cứ đảo mắt nhìn quanh, mắt trừng to, cả người run bần bật, bộ dạng này quá đáng sợ.
Nam Âm Niểu nắm lấy tay Tô Tiểu Thanh, an ủi: “Tô Tiểu Thanh, bình tĩnh nào, bình tĩnh lại nào.”
“Á… Thật đó! Tớ thấy khuôn mặt của cậu ấy, ngay trước mặt tớ. Cậu ấy đang ở ngay trong phòng này!”
“Á!”
Vương Vân Vân bị lời nói của Tô Tiểu Thanh dọa đến nỗi hét lớn, ôm chặt lấy Trương Hiểu. Trương Hiểu cũng hoảng sợ nhìn xung quanh.
Nam Âm Niểu cau mày: “Tô Tiểu Thanh, có lẽ cậu chỉ nằm mơ gặp ác mộng thôi. Nguyễn Ly Ly đã mất từ lâu rồi mà, làm sao cậu có thể nhìn thấy cậu ấy được.”
“Không, tớ không nằm mơ. Tớ thấy, tớ thấy thật!” Đôi mắt của Tô Tiểu Thanh vẫn luôn đảo quanh bốn phía, cô ta rất sợ.
Nam Âm Niểu: “Tại sao cậu lại thấy cậu ấy? Cậu ấy đâu có lý do gì để tìm đến cậu.”
“Cậu ấy sẽ tìm đến tớ! Cậu ấy đã đến tìm tớ!”
Nam Âm Niểu nắm chặt lấy tay Tô Tiểu Thanh, hỏi tiếp: “Tại sao cậu chắc chắn là cậu ấy sẽ tìm đến cậu? Cậu biết chuyện gì sao?”
Tuy Vương Vân Vân và Trương Hiểu đang trong trạng thái sợ hãi nhưng cũng phản ứng rất nhanh. Nam Âm Niểu đang muốn moi thông tin từ Tô Tiểu Thanh!
Trương Hiểu đi lên phía trước, kéo Tô Tiểu Thanh qua rồi đè hai tay lên vai cô ta: “Tiểu Thanh, Tiểu Thanh! Đừng nói mê sảng, cậu chỉ gặp ác mộng thôi.”
Vương Vân Vân cũng tiến tới: “Tiểu Thanh, không sao không sao, bọn tớ đều ở đây.”
Nam Âm Niểu bị hai người kia đẩy ra. Cô cảm thấy có điểm đáng ngờ, nhưng khổ nỗi cô và Tô Tiểu Thanh không quá thân thuộc nên chỉ có thể đứng một bên mà thôi.
Dưới sự an ủi của ba người, Tô Tiểu Thanh dần bình tĩnh lại. Vương Vân Vân và Trương Hiểu cùng đưa Tô Tiểu Thanh về ký túc xá, Nam Âm Niểu không đi theo họ.
Ở góc phòng, Nguyễn Tiểu Ly đi xuyên tường ra: “Vương Vân Vân và Trương Hiểu cũng không quá ngu ngốc.”
Dù cho không có Vương Vân Vân và Trương Hiểu đi nữa, cô cũng sẽ không để Tô Tiểu Thanh khai ra bất kỳ thông tin gì.
Chuyện này phải có tiết tấu nhịp nhàng, sự thật bị tìm ra quá sớm sẽ rất nhàm chán.
Tiểu Ác: “Tiểu Ly, cần phải thấy chút máu rồi, báo thù đi.”
“Ừ.”