Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Trước khi Nam Âm Niểu phản ứng lại thì Vương Vân Vân đã bỏ chạy. Nam Âm Niểu muốn đuổi theo nhưng lại thấy thấp thoáng có một nữ sinh đang đứng ở chỗ đất trống cách đó không xa.
Vừa nãy khi đang nói chuyện, rõ ràng là không có ai ở đó. Hơn nữa nữ sinh kia rất gầy, mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, mà bộ đồng phục đó hình như là khi còn nhỏ. Cô ấy hơi cúi đầu, sắc mặt rất nhợt nhạt.
Rõ ràng đang là mùa hè nắng chói chang nhưng xung quanh lại rất lạnh lẽo, Nam Âm Niểu cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng lắm.
Nữ sinh ở đằng xa chậm rãi bước tới, càng lúc càng gần.
Mái tóc dài của cô ấy đã che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt còn lại. Nam Âm Niểu bỗng cảm thấy gương mặt ấy hơi quen quen…
Cô nhanh chóng lục lọi trí nhớ, lập tức nghĩ ra cô gái này có chút giống Nguyễn Ly Ly trên màn hình điện thoại kia. Mặc dù khuôn mặt trên màn hình chảy máu đầm đìa nhưng vẫn có thể nhìn ra được các đường nét xinh đẹp trên đó. Và luôn mặt ấy rất giống với nữ sinh đang ở đối diện cô…
Nữ sinh nọ càng đến gần, bầu không khí càng quái lạ. Nam Âm Niểu nuốt nước bọt một cái, định nhấc chân chạy đi, nhưng lúc này chân của cô như bị cắm rễ xuống đất không thể nhấc nổi.
“Thật sự gặp ma…” Nam Âm Niểu thấp giọng mắng một câu.
Bên tai lập tức nghe thấy tiếng cười, nữ sinh vừa cách đó năm sáu mét đột nhiên xuất hiện bên cạnh, một khuôn mặt tái nhợt đầy máu áp sát vào tai cô: “Cô gái bé nhỏ, có đôi lúc đừng nên quá tò mò, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết… người.”
Giọng nói ấy lạnh như băng, ngữ điệu lại còn rất quỷ dị. Nam Âm Niểu vừa liếc mắt qua đã nhìn thấy khuôn mặt với angũ quan máu me kia.
“Nguyễn Ly Ly…”
“Là tôi.”
Nguyễn Tiểu Ly đứng bên cạnh Nam Âm Niểu nên có thể cảm nhận được cô ta hít thở một cách rất cẩn thận. Nữ chính đang sợ hãi, hình như quần áo sau lưng cô ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Chuyện đáng sợ hơn còn chưa đến đâu.
Nguyễn Tiểu Ly: “Nếu cô thông minh như vậy, tò mò về chuyện của tôi như vậy, thế thì để tôi nói cho cô biết người tiếp theo tôi sẽ giết là ai nhé.”
Giọng nói của Nam Âm Niểu run run: “…Ai?”
“Đương nhiên là người cô vừa mới hỏi chuyện, Vương Vân Vân đấy. Không phải cô biết cô ta có liên quan đến chuyện của tôi sao, tôi muốn giết cô ta chắc cô cũng hiểu vì sao mà.” Nói xong câu đó, Nguyễn Tiểu Ly biến mất.
Nam Âm Niểu đứng ở rất xa nhìn Vương Vân Vân mặc bộ quần áo màu vàng đang ở trên sân thể dục, cô định hét to lên để nhắc nhở Vương Vân Vân cẩn thận nhưng cổ họng lại hoàn toàn không phát ra được tiếng như thể bị người ta bóp lại. Mà chân của cô cũng không động đậy được!
Làm sao bây giờ!?
Nam Âm Niểu cứ thế trơ mắt nhìn Vương Vân Vân bị một quả bóng rổ từ xa bay tới đập trúng đầu, sau đó ngã lăn quay ra đất.
Vào khoảnh khắc Vương Vân Vân ngã xuống, Nam Âm Niểu phát hiện mình đã có thể di chuyển. Cô lập tức chạy nhanh tới chỗ kia. Nhưng khi cô chạy đến nơi, các bạn cùng lớp đã vây quanh Vương Vân Vân, ai nấy đều che miệng không dám tin.
Vương Vân Vân bị bóng rổ đập vào đầu ngã xuống đất, cổ mềm oặt, đầu bị vặn thành một vòng cung quái dị, hiển nhiên đã bị gãy cổ, chết ngay tại chỗ.
Hai mắt Vương Vân Vân mở to và đỏ ngầu, cơ thể nằm thẳng nhưng cổ lại mềm oặt ngoẹo qua một bên…
Trạng thái tử vong thực sự rất khó coi và cũng rất quỷ dị.
Một nữ sinh che miệng lại vì sợ sẽ hét ra tiếng: “Sao lại thế này…”
“Vương Vân Vân chết rồi…”
“Thật sự có ma!”
Một nhóm người chụm lại với nhau và nhìn xung quanh, sợ hãi không thôi…
Bên nam sinh cũng hoảng cả lên, đặc biệt là người đã ném quả bóng kia, cậu chàng lặp lại động tác ném để minh họa: “Rõ ràng là tớ muốn ném bóng vào rổ mà. Tớ đã ném bóng về phía trước, sau nó lại bay sang phải được?”
Đã thế còn bay xa như vậy, vừa đúng lúc đập trúng đầu của người ta.
Chết ngay tại chỗ…
Giáo viên thể dục được gọi đến. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ngay cả ông cũng đơ người. Đi dạy đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên ông gặp được trường hợp này.
Lớp thể dục là lớp dễ chấn thương nhất, nhưng nặng lắm thì cũng chỉ bị gãy tay gãy chân, chưa bao giờ xảy ra án mạng như bây giờ.
Tất cả các học sinh đều được sắp xếp trở lại lớp học, còn những nam sinh chơi bóng rổ thì được giữ lại. Không một ai dám di chuyển cái xác nằm trên mặt đất kia.
Xảy ra chuyện lớn thế này, hiệu trưởng và các giáo viên không có tiết cũng đến.
Chắc chắn phải gọi cảnh sát vì đã có người chết…
Một chiếc xe cảnh sát chạy vào trường, cảnh sát bước xuống xe, thốt lên: “Lại là cái trường này nữa sao. Đây là lần thứ tư chúng ta tới đây rồi, đừng nói là lại có học sinh tự tử nữa đấy.”
Một cảnh sát khác vỗ vào đầu người kia: “Lúc nãy anh có nghe kỹ tôi nói gì không vậy. Trước khi ra khỏi cục, chẳng phải tôi đã nói là không phải tự tử rồi à, là tai nạn ngoài ý muốn.”
“Tôi thấy sợ rồi đấy, cái trường này đen đủi thế nhỉ, sao có người chết hoài vậy?”
“Ai mà biết được.”
Đừng trách bọn họ nghĩ nhiều, cảnh sát cũng biết mê tín đấy. Sau nhiều năm công tác, thật sự họ đã gặp rất nhiều chuyện muốn giải thích cũng không thể giải thích được. Đặc biệt là cái trường học này, kinh nghiệm cho thấy chắc chắn là có điều gì đó mà khoa học không thể giải thích được đang diễn ra ở đây.
Aiz, tất cả phải xem kết quả khám nghiệm tử thi của pháp y. Nếu chứng minh được là một vụ tự tử, bọn họ cũng không thể nói với người nhà của người ta rằng người thân của họ bị một thứ gì đó không nhìn thấy giết được.
Nói ra ai mà tin.
Khám nghiệm tử thi chủ yếu là để xác định có bị giết hay không, nếu bị giết thì bọn họ sẽ cố gắng hết sức để truy bắt thủ phạm.
Khi nhìn thấy xác chết trong sân thể dục, tất cả cảnh sát đều trầm mặc.
Pháp y vừa đeo găng tay vừa cẩn thận quan sát thi thể, sau đó tiến lên kiểm tra, tiếp đó lại nói ra một loạt kết luận chuyên môn sơ bộ.
Về cơ bản, theo một vài kết luận thì có thể nhận định đây là một vụ tai nạn ngoài ý muốn. Nếu người nhà đồng ý giải phẫu thì sẽ đưa về để tiến hành kiểm tra kỹ càng hơn.
Người nhà của Vương Vân Vân cũng đến rất nhanh, họ khóc lóc kêu la đến độ ruột gan đứt đoạn. Cảnh sát đã nhìn thấy cảnh này quá nhiều, chỉ có thể an ủi họ một chút.
Xe cảnh sát đưa thi thể trở về cục.
Trên đường đi, một cảnh sát hỏi pháp y: “Cái trường này rất huyền ảo, đúng không?”
Pháp y: “Nguy thật, một nam sinh 17 18 tuổi thì không thể nào có sức lực ném một quả bóng rổ xa như vậy. Hơn nữa vừa rồi chúng ta đã nhìn camera giám sát, quả bóng đột nhiên đổi hướng và bay về phía nạn nhân.”
Mọi người trong xe đều im lặng.
Một cảnh sát thở dài: “Các anh nói xem, nếu sở cảnh sát của chúng ta mời một pháp sư bắt ma gì đó thì có bị người ta chê cười không?”
“Còn phải hỏi sao, có được mấy người tin trên đời này có ma đâu.”
Những người tin thì hầu như đều đã tiếp xúc qua. Ban đầu họ cũng không tin, nhưng sau khi trải qua biết bao nhiêu vụ án, đúng là có một số việc không thể nào giải thích hợp lý được.
Aiz.
Trong lớp, tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ của mình và không nói một lời.
Nam Âm Niểu suy nghĩ một chút, cô muốn thử xem Nguyễn Ly Ly có ngồi ở đây không.
Cô lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết: Tại sao cô lại giết Vương Vân Vân? Nếu cô có gì oan khuất gì thì cứ nói cho tôi biết, tôi có thể giúp cô. Giết người lấy oán báo oán, đây là kết cục mà cô muốn thấy sao?
Sau khi viết xong, Nam Âm Niểu đặt tờ giấy lên bàn sau. Thẩm Tử Hoài liếc nhìn mảnh giấy đó.
Nguyễn Tiểu Ly đang nằm sấp, vươn tay muốn lấy mảnh giấy thì Thẩm Tử Hoài đã nhanh chóng cầm nó đi và trả lại cho Nam Âm Niểu: “Đừng truyền giấy lung tung.”
Nguyễn Tiểu Ly ngơ ngác nhìn bàn tay trống không của mình. Tình huống gì đây?