Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Sau khi thu dọn đồ đạc, Nguyễn Gia Khánh và vợ đi về nhà.
Hàng ngày hai vợ chồng sẽ nhận làm những công việc lặt vặt trong làng, đến 5 giờ rưỡi chiều thì tan làm, sau đó về nhà nấu cơm ăn. Nhà của họ chỉ cần vài phút đi bộ là đã tới.
Cơm vừa mới nấu xong, cánh cửa đang đóng kín vang lên tiếng gõ.
Nguyễn Gia Khánh ngẩng đầu hỏi: “Trễ thế này còn ai đến vậy?”
Không thấy ai trả lời, Nguyễn Gia Khánh nghi ngờ đi tới mở cửa, vừa mở ra đã nhìn thấy một thiếu niên 17 18 tuổi đang đứng trước cửa nhà.
“Cậu bé, cậu là con của ai, trễ như vậy cậu đến tìm ai?” Nguyễn Gia Khánh hỏi.
Thẩm Tử Hoài cười nói: “Cháu bắt nhầm xe buýt nên đến đây, muốn quay ngược về nhưng lại đi ngược hướng. Cháu có hỏi người dân xung quanh thì họ nói sáng mai mới có xe về lại thành phố, tối nay cháu không có chỗ nào để ở. Chú ơi, cháu có thể nghỉ lại nhà chú tối nay được không? Cháu có thể trả tiền.”
“Sao lại bất cẩn mà ngồi sai chuyến chứ.” Nguyễn Gia Khánh mở cửa cho hắn đi vào.
Thẩm Tử Hoài xấu hổ nói: “Cháu bấm nhầm một chữ số nên ngồi sai xe luôn. Vốn dĩ cháu muốn đến nhà cô cháu, nhưng vừa lên xe cháu đã ngủ ngay, tỉnh lại thì đã đến đây. Sau đó cháu còn xuống xe…”
Xuống xe rồi thì không thể ngồi xe quay lại được nữa.
Nguyễn Gia Khánh mỉm cười: “Cháu có gọi điện báo cho người thân chưa? Người nhà cháu chắc chắn rất sốt ruột.”
“Cháu đã gọi rồi ạ, người nhà cháu rất yên tâm. Mà chú ơi, một đêm ở nhà chú bao nhiêu tiền ạ?”
“Tiền bạc gì, cháu cứ yên tâm ở nhà chú đêm nay đi, sáng mai dậy sớm bắt xe. Chú sẽ dùng xe nhà đưa cháu ra bến chứ đi bộ thì hơi xa.”
Lưu Phương đang bưng đồ ăn đi tới nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì cũng hiểu được đại khái sự việc.
Lưu Phương nhiệt tình nói: “Đúng lúc nhà chúng tôi vừa chuẩn bị cơm xong, nếu cháu không ngại thức ăn đơn sơ thì cùng ăn với cô chú một bữa. Tối nay cứ việc ở lại đây, cô chú không lấy tiền cháu đâu, rồi sáng mai chú sẽ đưa cháu ra bến xe. Lần sau đừng bất cẩn bắt nhầm xe như vậy nữa, gặp phải người xấu thì nguy.”
Thẩm Tử Hoài gật đầu, lễ phép ngồi xuống ăn cơm.
Hiếm khi trong nhà có người trẻ tuổi, Nguyễn Gia Khánh và Lưu Phương liền trò chuyện chuyện với Thẩm Tử Hoài vài câu để bầu không khí không quá yên tĩnh và chàng trai này sẽ không xấu hổ.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi bên cạnh Thẩm Tử Hoài mà nhìn cha mẹ mình.
Mặc dù cha mẹ đã già đi nhiều, nhưng ít nhất họ cũng đã quên đi những chuyện đau buồn kia và bắt đầu một cuộc sống mới.
Rất tốt.
Sau bữa tối, Nguyễn Gia Khánh dẫn Thẩm Tử Hoài lên lầu: “Tối nay cháu ngủ ở phòng này đi. Lúc trước phòng này là của con gái chú, giường nệm của nó có sẵn rồi, cháu ngủ ở đây đêm nay đi.”
Trong nhà chỉ có mấy cái giường, không còn giường trống nào khác.
Lúc nhắc đến con gái, rõ ràng ánh mắt của Nguyễn Gia Khánh hơi tối xuống một chút, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Thẩm Tử Hoài hơi sửng sốt: “Dạ, cảm ơn chú Nguyễn.”
Nguyễn Gia Khánh đi ra ngoài.
Thẩm Tử Hoài nhìn căn phòng nhỏ trước mặt. Một cái giường thấp rộng một mét năm, bên cạnh giường có một cái bàn gỗ màu đỏ trông có chút cũ kỹ.
Chắc bạn cùng bàn đã từng ngồi ở đây làm bài tập.
Giọng của Lưu Phương truyền từ bên ngoài vào: “Chàng trai, nước nóng nấu xong rồi, cháu có muốn tắm không?”
“Vâng, cảm ơn cô, cháu sẽ xuống ngay.”
Thẩm Tử Hoài lấy trong balo ra một cái bình nhỏ. Hắn và Nguyễn Tiểu Ly vẫn luôn dùng sợi chỉ cột họ lại với nhau, nhưng những lúc như đi vệ sinh hay tắm rửa thì hắn sẽ đặt linh hồn của cô vào trong cái bình này, khi đó có thể tạm thời tháo sợi chỉ đỏ ra.
Nguyễn Tiểu Ly tự động chui vào: “Cậu đi tắm đi, phòng tắm nhà tớ hơi tối nên cậu cẩn thận chút.”
Thẩm Tử Hoài gật đầu: “Ừm, cha mẹ của cậu đều là người tốt. Cậu có định báo cho họ một giấc mộng không?”
“Không, tớ có thể ở nhà một đêm và nhìn thấy bố mẹ là đã tốt lắm rồi. Tớ không muốn phá vỡ cuộc sống yên bình của họ.” Nguyễn Tiểu Ly lắc đầu.
Thẩm Tử Hoài đậy nắp bình lại rồi đi xuống tắm rửa.
Những ngôi nhà gạch đỏ ở quê thường thiết kế không được tốt lắm, do đó phòng tắm khá nhỏ, cửa sổ không đón nắng nên khi tắm rửa thì bị thiếu sáng.
Thẩm Tử Hoài nhanh chóng tắm rửa xong rồi lên lầu, hắn không nỡ để Nguyễn Tiểu Ly ngồi trong cái bình bắt quỷ kia.
Sau khi lên thì hắn lập tức thả cô ra ngay, tiếp đó liền buộc sợi chỉ đỏ vào tay hai người.
“Cốc cốc.”
Bên ngoài có người gõ cửa. Thẩm Tử Hoài vừa mở cửa liền nhìn thấy Lưu Phương đang ôm chăn bông.
“Phòng này chỉ có giường chứ không có chăn nên cô lấy cho cháu một cái chăn đây. Cái giường này là của con gái cô lúc còn bé nên hơi nhỏ, cháu đừng để ý nhé. Ở trong nhà không có phòng cho khách nên không có giường dư, chỉ có thể ngủ ở đây thôi.”
Thẩm Tử Hoài lắc đầu: “Không sao ạ, căn phòng này cũng khá tốt. Cháu muốn cảm ơn cô chú vì đã cho cháu ngủ nhờ tối hôm nay, nếu không thì cháu phải ngồi xổm ngoài ruộng rồi.”
Phụt, suýt chút nữa Nguyễn Tiểu Ly đã cười ra tiếng.
Ngồi xổm ngoài ruộng?
Thẩm Tử Hoài nói chuyện thật dân dã.
Lưu Phương đặt chăn bông xuống, nhìn căn phòng rồi thở dài một cái.
Tức cảnh đau lòng, lần nào bà vào dọn dẹp căn phòng này cũng đều nhớ tới Tiểu Ly Ly.
Thẩm Tử Hoài hỏi: “Cô à, có chuyện gì vậy? Sao cô lại thở dài?”
“Cậu bé, nói ra cháu đừng sợ. Do con gái tôi đã qua đời nên căn phòng này mới để trống, cho nên…”
Không đợi Lưu Phương nói xong, Thẩm Tử Hoài lập tức lắc đầu: “Cô đừng lo, cháu không sợ cũng kiêng kỵ mấy thứ đó, cháu thấy căn phòng này khá tốt.”
Lưu Phương cười: “Cháu không sợ thì tốt. Đi ngủ sớm đi, sáng sớm ngày mai còn phải ra bến xe đấy.”
“Dạ.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn Lưu Phương rời đi mà trong lòng có chút quyến luyến. Cô ngồi xuống mép giường: “Đây là chỗ ngủ lúc nhỏ của tớ, cảm giác về nhà thật sướng.”
Thẩm Tử Hoài: “Bây giờ tớ và cha mẹ cậu đã quen biết nhau, sau này chúng ta có thể tìm cơ hội đến thăm họ. Lý do để lần sau đến gặp cha mẹ cậu tớ cũng đã nghĩ xong rồi. Tớ sẽ mang một ít trái cây đến cảm ơn họ vì đã cho tớ ở lại một đêm.”
Hắn đã tính cả rồi.
Nguyễn Tiều Ly gật đầu: “Ừ.”
Trên chiếc giường rộng một mét năm, Thẩm Tử Hoài và Nguyễn Tiểu Ly nằm sát vào nhau mà ngủ. Đến nửa đêm, cô phát hiện mình bị Thẩm Tử Hoài ôm.
Nguyễn Tiểu Ly từ từ mở mắt và nhìn chằm chằm bàn tay trên eo của mình, còn lưng cô thì đang áp sát vào trong ngực Thẩm Tử Hoài.
“Oáp…” Tiểu Ác ngáp một cái, nhìn lên màn hình rồi cảm thán: “Ngay cả quỷ mà nam chính cũng xuống tay được.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Đã làm gì đâu? Tiểu Ác, ngươi nghĩ cái gì thế!?
Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt lại ngủ tiếp. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy hình như cái tay trên eo kia càng ôm chặt hơn.
Ngày hôm sau, Nguyễn Tiểu Ly bị Thẩm Tử Hoài gọi dậy: “Tiểu Ly Ly, chúng ta phải đi rồi. Dậy nào, lên xe thôi.”
Vẫn phải trở về thành phố, chờ dịp sau lại đến.
Có lẽ là vì được ngủ trên cái giường thời thơ ấu của mình nên Nguyễn Tiểu Ly ngủ nướng. Cô mơ màng kéo tay Thẩm Tử Hoài: “Sắp phải về rồi sao, nhanh quá.”