Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 292



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nguyễn Tiểu Ly vừa về đến nhà, dì Trần lập tức đi nấu cơm trưa.
Nhìn một bàn đầy món ngon toàn là thức ăn tốt cho tiêu hóa, Nguyễn Tiểu Ly dường như không có khẩu vị gì, bụng cũng không cảm thấy đói. Nhưng vì sức khỏe, cô vẫn ăn một chén nhỏ.
Một khi nhiệm vụ phản diện còn chưa hoàn thành thì cô không thể chết. Vì vậy, cô chỉ còn cách cố gắng phối hợp điều trị, ăn nhiều hơn.
Ngày mai phải đi bệnh viện để chạy thận, còn phải gặp nam chính.
Ở giai đoạn cuối của suy thận, mỗi cuối tuần cô sẽ phải chạy thận 2 lần, mỗi lần đều kéo dài tận vài giờ.
Chạy thận... là một quá trình rất đau đớn, toàn bộ lượng máu trong cơ thể sẽ được chuyển ra máy móc để lọc và đào thải chất độc, sau đó đưa trở lại cơ thể.
Thận là cơ quan bài tiết chất độc, nếu thận không thể hoạt động như bình thường được nữa thì chỉ có thể giải độc bằng cách lọc máu.
Nếu không lọc máu, cô sẽ lập tức xuống sắc rõ rệt, môi tím tái, xuất hiện đủ triệu chứng khó chịu, có khi bệnh tình của cô sẽ đột ngột trở nên tồi tệ hơn.
Chạy thận là một chuyện rất khổ sở, người bệnh phải nằm một chỗ hàng tiếng đồng hồ và chịu đựng chóng mặt, buồn nôn, tức ngực, tim đập mạnh.
Trong nhiều năm qua, có đôi lần cô cũng gặp phải những biến chứng khi chạy thận, chẳng hạn như đột ngột suy tim, rất nhiều lần cô phải vào phòng cấp cứu rồi lại được cứu trở ra.

Ban đêm, Nguyễn Tiểu Ly nằm trên giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tất cả những thứ này là cảm giác trước kia mà nguyên chủ phải chịu đựng.
Ông trời cho cô một gia đình hoàn mỹ nhưng lại không cho cô một thân thể khỏe mạnh, để cô làm một đứa trẻ sinh non không có một quả thận bình thường, kiếp này sẽ cứ như vậy mà sống. Mọi đau khổ chỉ có chết đi mới có thể giải thoát.
Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, Nguyễn Tiểu Ly vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Cửa mở ra, một người đàn ông mặc vest bước vào.
Hôm nay Nam Hạo ra ngoài xã giao đến giờ này mới về, mỗi lần về nhà ông đều vào phòng con gái thăm một chút.
Vợ đã qua đời, người ông quan tâm nhất hiện nay đó chính là đứa con gái duy nhất của mình, Nam Ly.
Trên người Nam Hạo nồng nặc mùi rượu, vì sợ sẽ đánh thức Nam Ly nên ông chỉ vào nhìn một cái rồi đi ra.
“Dì Trần, hôm nay Tiểu Ly tới bệnh viện, bác sĩ nói sao rồi?”
Dì Trần: “Bác sĩ Tần không nói gì thêm mà chỉ kê một ít thuốc mới. Hôm nay tiểu thư ăn cơm và uống thuốc xong thì đi ngủ luôn.”
“Ừ, ngày mai Tiểu Ly phải đi chạy thận, bà chăm sóc tốt cho nó, chú ý đến tâm trạng của nó nhiều hơn.” Nam Hạo nói.
Dì Trần: “Tôi biết rồi. Bây giờ cũng không còn sớm, ông chủ cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm.”
Nam Hạo vào phòng, mở điện thoại lên và gọi cho ai đó: “Tìm được thận chưa?”
Giọng một người đàn ông phát ra từ đầu dây bên kia: “Nam tổng, thận phù hợp với nhóm máu của con gái ông thật sự rất khó tìm, chúng tôi cần thêm một ít thời gian.”
Nam Hạo cau mày: “Còn mất bao lâu? Trong vòng nửa năm nữa tìm được không?”
“Cái này... tôi không dám hứa trước. Có thể tìm được nhưng cũng có thể là không.”
Người mang dòng máu gấu trúc quá khó tìm.
“Tôi sẽ trả thêm cho các người một ngàn vạn, trong vòng nửa năm nhất định phải tìm ra. Con gái tôi không thể chờ được nữa, sức khỏe của nó càng ngày càng yếu, chỉ còn một năm nay là còn đủ sức để làm phẫu thuật.”
Qua thời gian này, trạng thái sức khỏe của Tiểu Ly sẽ không thể đáp ứng cho cuộc phẫu thuật được nữa, khi đó cho dù có tìm được thận phù hợp cũng vô dụng.
Người ở đầu dây bên kia hơi khó xử nhưng chỉ đành đồng ý.
Nam Hạo cúp điện thoại, ngồi trên giường thở dài, dường như đã già đi rất nhiều.
Thật ra đây là một cuộc giao dịch chợ đen. Những người kia là dân chuyên tìm kiếm người có nhóm máu mà người mua cần, sau đó ép buộc hoặc dùng nhiều cách khác nhau để khiến nạn nhân bằng lòng hiến thận.
Vì con gái, cho dù có là giao dịch chợ đen thì sao chứ?
Ông chỉ cần con gái được sống tốt. Vợ đã rời bỏ ông rồi, đây là đứa con duy nhất của họ. Ông sẽ bất chấp mọi thủ đoạn chỉ để con gái có thể sống tiếp.

Chỉ vì cơ thể bệnh tật mà con gái ông chưa được trải nghiệm bao nhiêu điều tươi đẹp của cuộc đời.
Nam Hạo lấy ra một điếu thuốc, châm lên và ngồi hút một mình. Rõ ràng chỉ là một người đàn ông mới ngoài bốn mươi tuổi nhưng hiện tại lại trông già nua cứ như một người đã hơn năm mươi.

Tám giờ sáng, dì Trần gõ cửa bước vào, nhẹ nhàng gọi Nguyễn Tiểu Ly dậy.
Bởi vì bình thường nguyên chủ chỉ cần vận động một chút cũng sẽ cảm thấy choáng đầu nên cô thường xuyên nằm yên trên giường, phần lớn thời gian trong ngày là để ngủ.
Đã quen với việc dậy lúc mười giờ sáng, cơ thể đã quen với đồng hồ sinh học như vậy nên bị đánh thức sớm, Nguyễn Tiểu Ly liền mơ mơ màng màng.
“Dì Trần…”
“Tiểu thư, chúng ta xuống nhà đi dạo đi. Bác sĩ Tần nói về sau cô phải dậy sớm, đi bộ nhiều sẽ tốt cho sức khỏe.” Dì Trần dịu dàng nói.
Nguyễn Tiểu Ly vốn muốn tiếp tục ngủ nướng nhưng lại nghĩ đến ngày hôm qua mình đã “yêu từ cái nhìn đầu tiên” với nam chính, vậy nên có lẽ mình rất nghe lời nam chính mới đúng nhỉ?
Tiểu Ác: “Trong cốt truyện gốc, cô thật sự rất nghe lời nam chính, đặc biệt thích dính lấy anh ta, rất ghét anh ta tiếp xúc với người khác, cũng không thích anh ta khám bệnh cho người khác.”
Đây cũng là nhiệm vụ tiếp theo.
Nguyễn Tiểu Ly xốc chăn lên: “Dì Trần, dì đi chuẩn bị bữa sáng đi, lát nữa con xuống.”
Dì Trần đi ra ngoài, Nguyễn Tiểu Ly ngồi ngẩn người một lúc rồi đi rửa mặt.
Sau khi xuống nhà đi dạo một hồi, Nguyễn Tiểu Ly quay về phòng bếp, ngồi vào bàn và ăn một chén cháo bí đỏ.
Sáng nay cô đến bệnh viện rất sớm.
Mỗi cuối tuần sẽ có hai lần chạy thận, hôm nay là lần đầu tiên. Dì Trần mang thêm một chiếc chăn để đề phòng tiểu thư bị cảm lạnh.

Tới bệnh viện, Nguyễn Tiểu Ly chủ động đi về phía văn phòng hôm qua.
Dì Trần khó hiểu: “Tiểu thư, đường tới chỗ lọc thận không phải hướng đó.”
“Con muốn đi gặp bác sĩ.”
Dì Trần vội hỏi: “Có phải tiểu thư có chỗ nào không thoải mái nên mới cần khám bác sĩ không?”
“Dạ.”
Nguyễn Tiểu Ly bước rất nhanh. Bởi vì cô đang mặc chiếc váy voan nhiều lớp nên cả người thoạt nhìn rất  bồng bềnh và xinh đẹp. Tuy nhiên, đôi mắt trên gương mặt tinh xảo kia lại có chút âm trầm và chết chóc.
Người bị bệnh lâu ngày sẽ có đôi mắt nhuốm tử khí. Nhưng khi nhìn thấy người mình thích, trong mắt cô lại lập tức phát ra một tia sáng yếu ớt.
Tần Dự Thâm ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái đẩy cửa bước vào, hắn nhìn thoáng qua một cái rồi cúi đầu tiếp tục viết đơn thuốc, nói với bệnh nhân ngồi đối diện: “Sau khi về nhà hạn chế ăn cay, nếu sau một tuần mà cơn đau bụng vẫn không thuyên giảm thì sẽ phải phẫu thuật.”
Nam bệnh nhân kia cầm đơn thuốc gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ, về nhà tôi nhất định sẽ ăn kiêng.”
“Ừ.” Tần Dự Thâm lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Nam bệnh nhân cầm đơn thuốc của mình rời đi.
Nguyễn Tiểu Ly đứng ở cửa, thấy người đi rồi thì cô liền bước tới. Bước vào phòng, cô liếc cái ghế mà bệnh nhân kia vừa ngồi, sau đó đi qua sofa ngồi xuống.
Tần Dự Thâm thấy hành động của cô liền đứng dậy hỏi: “Sáng nay cô Nam dậy rất sớm. Chắc là hôm nay cô đến để làm thẩm tách máu, hiện tại lại tới đây có phải là vì cô có chỗ nào không khỏe không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.