Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 296



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nụ cười trên mặt Nguyễn Tiểu Ly dần tắt, cô uống một hơi hết cạn nước trong ly rồi đứng dậy bỏ đi.
Cô tức giận.
Cô đi ra khỏi văn phòng, cúi đầu bước về phía trước, mái tóc xoăn dài che khuất một phần khuôn mặt.
Tiểu Ác: “…Không lâu cũng không nhanh, vừa đủ một tiếng là liền đi ra, cô đúng là rất biết canh thời gian.”
Gương mặt non nớt của Tiểu Ác nhăn lại một cục.
Nếu nói Nguyễn Tiểu Ly tích cực đi làm nhiệm vụ thì cô lại có vẻ chẳng tích cực được bao nhiêu, tuy nhiên lúc nào cô cũng hoàn thành nhiệm vụ vừa đủ chuẩn.
Lúc này Nguyễn Tiểu Ly làm gì còn cái gọi là mất hứng chứ, ngược lại cô đang rất vui vẻ là đằng khác. Nhiệm vụ của hôm nay đã hoàn thành, cuối cùng thì cô cũng có thể trở về nằm nghỉ ngơi rồi.
Đối với một người chỉ còn hai ba năm tuổi thọ mà nói thì cô càng thích yên tĩnh nằm trên giường, đi tới lui hành hạ bản thân làm gì cho mệt.
Trong văn phòng, Tần Dự Thâm thấy cô tức giận bỏ đi thì có chút không hiểu mình đã chọc giận cô chỗ nào.
Là vì hắn không muốn làm bác sĩ riêng của cô sao?

Tần Dự Thâm quét sạch sẽ sàn nhà, sau đó nhìn đến chiếc áo khoác trên sofa. Đây là chiếc áo khoác hắn đã khoác cho cô lúc nãy.
Tay áo của chiếc áo này đã bị cô nắm lúc ra ngoài, suy nghĩ đầu tiên của Tần Dự Thâm chính là không muốn mặc nó nữa, cũng vừa đúng lúc cô ăn mặc mỏng nên hắn đã dứt khoát phủ thêm nó lên người cô.
Tần Dự Thâm cầm chiếc áo lên, để chung với mấy mảnh vỡ thủy tinh rồi cùng đem ra ngoài ném vào thùng rác cuối hành lang.
Thừa dịp không có bệnh nhân, Tần Dự Thâm lấy bình tiêu độc khử trùng toàn bộ văn phòng một lượt, đặc biệt là chỗ ngồi của bệnh nhân.
Tần Dự Thâm ngồi trên ghế của mình, liếc nhìn chiếc ghế sofa nhỏ bên kia một cái.
Tức giận thì cứ tức giận đi, để con nhóc kia đỡ phải đi theo mình.
Đối với hắn mà nói, bất kể là người bệnh nào cũng giống nhau, hắn đều sẽ nghiêm túc xem bệnh cho đối phương, trừ cái này ra thì hắn không muốn có bất kỳ liên quan gì khác.

Nguyễn Tiểu Ly mặc quần áo kẻ sọc của bệnh nhân bước vào thang máy và đi về phòng bệnh vip của mình. Trong toàn bộ hành trình, nhóm vệ sĩ chỉ yên lặng đi theo.
Dì Trần cũng vừa mới quay lại: “Sao tiểu thư lại không nằm yên nghỉ ngơi? Cô vừa đi đâu vậy?”
“Không đi đâu cả.”
Dì Trần thấy cô không muốn nói thì cũng không tiếp tục hỏi, chỉ dọn thức ăn đã được đóng gói kỹ lưỡng ra.
Đồ ăn của Cảnh Ký không phải  muốn ăn là có thể ăn được, nhưng Nam Ly thường xuyên đặt đồ ăn của bên này nên cô là khách quen của Cảnh Ký.

Cho dù là thức ăn mang về cũng được đóng gói bằng đồ sứ, một chén sứ trắng như tuyết đựng cháo thịt vẫn còn nóng hầm hập.
Nguyễn Tiểu Ly có chút ăn không vô, bởi vì vừa nãy cô đã đi theo Tần Dự Thâm ra ngoài ăn. Hơn nữa, vốn dĩ cô ăn uống cũng rất ít nên cho dù bây giờ chén cháo này có thơm như thế nào đi nữa thì cô cũng không thể ăn nổi.
Thế nhưng, đây chính là đồ mà dì Trần cực khổ đi và về trong một tiếng để mua cho cô nên Nguyễn Tiểu Ly không muốn bày ra dáng vẻ chán ăn, thay vào đó cô bưng chén cháo lên và múc từng muỗng một.
Cái miệng nhỏ của cô bắt đầu húp xì xụp cho tới khi chén cháo chỉ còn lại gần một nửa mới dừng lại.
Dì Trần đứng bên cạnh nhìn: “Tiểu thư, cô uống thêm mấy muỗng nữa đi, hôm qua ông chủ còn nói cô gầy hơn rồi đấy.”
“Không uống nổi nữa.”
Nguyễn Tiểu Ly còn chưa chính thức gặp mặt cha của nguyên chủ, nhưng thông qua ký ức của nguyên chủ thì có thể thấy được rằng người cha này cái rất yêu thương và đau lòng cho con gái, đối xử với con gái cũng đặc biệt tốt.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn chén cháo kia, khẽ hít một hơi rồi cầm lấy muỗng tiếp tục ăn.
Sau khi ăn hết sạch cháo, Nguyễn Tiểu Ly nói: “Con thấy hơi mệt, mọi người ra ngoài đi.”
Dì Trần thấy cô ăn hết chén cháo thì vô cùng vui mừng, bà dọn dẹp chén đũa một chút rồi đi ra ngoài.
Dì Trần vừa đi, Nguyễn Tiểu Ly liền bưng kín miệng với vẻ mặt đau khổ, qua một hồi lâu cô mới buông tay xuống.
Mới nãy suýt chút nữa đã nôn ra…
Tiểu Ác nhìn bộ dạng khốn đốn và khó chịu của cô thì dở khóc dở cười: “Ăn không vô thì đừng ăn nữa, dì Trần kia sẽ không làm khó dễ cô mà.”

Nguyễn Tiểu Ly: “Đã ăn xong rồi.”
Đã ăn xong rồi, nói nhiều nữa cũng vô dụng.
Tiểu Ác: “…”
Tự chuốc lấy đau khổ.
Đừng nhìn Nguyễn Tiểu Ly có đôi khi lạnh như băng và ít nói mà nhầm, tâm tư của cô tinh tế hơn người khác rất nhiều.
Dì Trần vui mừng cầm theo cái hộp ra khỏi phòng bệnh. Nhìn đến bốn vệ sĩ đứng ngoài cửa, bà nhẹ giọng hỏi: “Lúc nãy tiểu thư đã đi đâu?”
Hàng ngày, dì Trần sẽ báo cáo lại mọi chuyện cho ông chủ biết. Lần nào tiểu thư chạy thận xong cũng đều nằm nghỉ ngơi, sao hôm nay lại đi ra ngoài?
Vệ sĩ số một nói: “Cô chủ đi tìm bác sĩ Tần, sau đó ra ngoài ăn cơm.”
“Ăn cái gì? Thức ăn có sạch sẽ và vệ sinh hay không? Tiểu thư ăn bao nhiêu?”
“Lượng cơm bình thường mà cô chủ hay ăn.”
Sắc mặt của dì Trần quái quái, tiểu thư đã ăn no nhưng lại vừa mới…
Dì Trần cầm hộp cháo xuống lầu, lúc quay lại còn mang theo một hộp thuốc tiêu thực.
Nguyễn Tiểu Ly ở bệnh viện nghỉ ngơi đến chạng vạng.
Phòng bệnh vip được Nam Hạo bao theo năm nên mỗi lần Nam Ly chạy thận đều sẽ đến căn phòng này, thỉnh thoảng cũng sẽ nghỉ ngơi ở đây.
Trời chập tối, Nguyễn Tiểu Ly thay quần áo xuất viện. Vệ sĩ lái xe tới cửa bệnh viện, Nguyễn Tiểu Ly lên xe về nhà.
Tần Dự Thâm vừa mới tan tầm. Lúc chuẩn bị đến bãi đỗ xe, hắn giương mắt lên và bắt gặp cô gái mặc váy lụa màu trắng kia. Tần Dự Thâm chỉ nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt đi.

Mấy hôm trước hắn trực ca đêm, hôm nay được tan làm sớm.
Tần Dự Thâm lái xe về nhà. Thời điểm về đến nhà, hắn vừa mở cửa đã nghe thấy âm thanh đồ vật bị làm đổ ở bên trong.
Sắc mặt Tần Dự Thâm trầm xuống ngay lập tức: “Tần Bảo Bảo!” Hắn quát một tiếng, trong nhà nháy mắt yên tĩnh lại.
Tần Dự Thâm thay giày xong liền đi vào phòng khách ngồi xuống, hướng về nơi nào đó nói một câu: “Qua đây cho tao.”
Bên dưới cái bàn nhỏ trên ban công có một con Samoyed với bộ lông trắng muốt đang nấp giả vờ như mình không tồn tại. Nhưng vì cảm nhận được một ánh mắt khủng khiếp nhìn chằm chằm mình nên con Samoyed có bộ lông trắng kia bò ra khỏi cái bàn, thật cẩn thận bước đến gần Tần Dự Thâm, trong đôi mắt to tròn chứa đầy vẻ chột dạ.
Một chậu hoa ngoài ban công bị nó đụng đổ, bây giờ trên ban công vẫn còn rất nhiều bùn đất…
Tần Dự Thâm liếc mắt nhìn nó một cái: “Lại đây.”
“Ô ô…” Nó kêu ô ô rồi đi tới, ghé vào trước mặt Tần Dự Thâm, vùi đầu xuống sàn nhà.
Tần Dự Thâm vô cùng ghét bỏ, cầm điện thoại đi ra ngoài gọi điện: “Mẹ, bao giờ mẹ đón chó của mẹ đi đây?”
Trong điện thoại truyền ra giọng nói của một vị phu nhân trẻ tuổi: “Tại sao mẹ phải đón đi chứ? Tần Bảo Bảo rất đáng yêu mà, con ở một mình nên mẹ để nó ở lại làm bạn với con không tốt à?”
“Mẹ có chắc là mẹ để nó làm bạn với con chứ không phải là tra tấn con không?”
Nghịch ngợm, hay gây sự, chạy lung tung khắp nơi lại còn rụng lông!
“Dự Thâm à, khi nào con chịu sửa lại cái thói ưa sạch sẽ của con thì khi đó mẹ mới đón Tần Bảo Bảo đi. Với cái bệnh sạch sẽ của con thì mẹ đang rất quan ngại là con sẽ không bao giờ tìm được bạn gái.”
Chó có thể trị khỏi bệnh sạch sẽ! Hơn nữa Tần Bảo Bảo lại còn đáng yêu như vậy, nói không chừng sẽ có thể giúp con trai nhà mình lừa được một người bạn gái về đấy.
Mẹ Tần càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ: “Đừng gọi cho mẹ nữa, mẹ đang rất bận. Mẹ sẽ không đón Tần Bảo Bảo đi đâu, con có gan thì cứ vứt nó đi. Nhưng nếu con dám vứt nó thì mẹ sẽ coi như không có đứa con trai này.” Nói xong, bà liền cúp máy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.