Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nam Hạo gật đầu.
Nhìn đứa con gái gầy yếu đang nằm trên giường bệnh mà trong lòng ông vô cùng tự trách. Công ty là do ông và vợ một tay sáng lập, con gái cũng là món quà duy nhất mà vợ để lại cho ông.
Hàng ngày ông bận bịu chuyện công ty nên rất ít khi bầu bạn với con gái, chỉ có thể cố gắng hết sức để con được chữa trị trong điều kiện tốt nhất, thế nhưng chung quy lại ông vẫn sơ suất khiến tính cách của con gái trở thành lạnh nhạt.
Tần Dự Thâm ra khỏi phòng bệnh, để lại Nam Hạo ở lại với Nguyễn Tiểu Ly.
Nam Hạo nghĩ đến lời nói của Tần Dự Thâm vừa nãy bèn lấy điện thoại ra và nhỏ giọng gọi cho người kia một lần nữa.
“Trong vòng nửa năm nhất định phải tìm được thận, con gái của tôi đã chờ không được nữa rồi. Tiền không thành vấn đề, chỉ cần có thận thì tôi trả vài trăm triệu cũng được.”
Nam Hạo tin chắc rằng nguyên nhân không tìm ra thận nhanh chóng ngoại trừ việc nhóm máu hiếm ra thì còn có vấn đề tiền bạc.
Có tiền có thể sai khiến quỷ thần. Ông không tin những người đó không đỏ mắt khi nghe mấy trăm triệu!
Chỉ cần cứu được con gái, cho dù bán luôn công ty cũng không sao.
Không còn công ty thì ông vẫn có thể gây dựng lại, nhưng mất đi con gái thì chính là mất đi mãi mãi.
Nam Hạo nhỏ tiếng gọi điện thoại. Khóe mắt liếc thấy chiếc chăn trên giường khẽ động, ông nhanh chóng nói với người bên kia: “Các anh nhớ kỹ, chỉ cần có thận thì bao nhiêu tiền tôi cũng mua.”
Tuy rằng người của chợ đen bên kia không từ chuyện xấu nào nhưng bọn họ vẫn có quy tắc làm ăn của mình. Tiền trao cháo múc, tiếp theo bọn họ sẽ không dùng bất cứ lý do gì để làm tiền thêm.
“Ok, chúng tôi sẽ cố gắng tìm. Giá một trăm triệu không hơn không kém, ông Nam thấy thế nào?”
Dù bọn họ tham tiền nhưng một trăm triệu cũng đã đủ. Làm cái nghề này thì không thể có lòng tham không đáy, một trăm triệu là đã quá tham rồi.
Nam Hạo: “Được, phải tìm ra trong nửa năm.”
“Có vài thứ cần phải dựa vào may mắn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Nhưng ông cũng phải chuẩn bị tâm lý.
Người có nhóm máu gấu trúc cực kỳ ít, mà họ cũng sẽ không để lộ ra chuyện đó, đôi khi sinh ra mang dòng máu hiếm là một điều rất nguy hiểm.
Nam Hạo cúp điện thoại, ngồi ở mép giường âm thầm cầu nguyện cho những người kia tìm được thận.
Nguyễn Tiểu Ly ngủ hết một buổi trưa thì từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy người đàn ông có mái tóc muối tiêu đang ngồi trên giường.
“Cha?”
Nam Hạo hoàn hồn: “Ly Nhi tỉnh dậy thấy sao rồi?”
Nguyễn Tiểu Ly muốn ngồi dậy nhưng không có sức.
Nam Hạo thấy vậy lập tức vén chăn lên, luồn tay dưới nách cô và đỡ cô dậy, để cô dựa vào thành giường rồi chỉnh chiếc giường thành một góc độ thoải mái.
Con gái đã hơn hai mươi tuổi rồi nhưng lại nhẹ tênh chẳng khác gì một đứa trẻ. Trong lòng Nam Hạo dâng lên cảm giác chua xót.
“Cha, cha đến lúc nào vậy?” Nguyễn Tiểu Ly cố gắng nhẹ giọng hỏi.
Nam Hạo rót một ly nước đưa cho cô: “Được nửa tiếng thôi, thấy con còn ngủ nên cha không kêu con. Ly Nhi, con đói bụng chưa, tối nay muốn ăn gì?”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn quanh căn phòng: “Chắc dì Trần đã về làm bữa tối rồi.”
Không cần hỏi cô muốn ăn gì, một ngày ba bữa đã đều đã được lên danh sách sẵn, danh sách có món nào thì cô ăn món đó.
Nam Hạo cảm thấy tâm trạng của con gái đang xuống thấp: “Dì Trần về nấu cơm đó, con có món gì rất muốn ăn không để cha bảo dì ấy làm thêm mang đến cho con.”
Ông nỗ lực muốn dỗ con gái vui vẻ, gần như đã biến thành lấy lòng.
“Con không có gì muốn ăn.”
Cho dù có thứ muốn ăn thì đoán chừng cũng không ăn nổi dưới tình trạng cắt giảm lượng muối trong thức ăn như hiện giờ.
Nam Hạo lấy điện thoại ra và nhanh chóng nhắn tin cho dì Trần bảo bà ấy làm một đĩa tôm bóc vỏ mang đến đây.
Ông nhớ rõ lúc nhỏ con gái rất thích ăn tôm bóc vỏ, mỗi lần làm món xào có tôm bóc vỏ thì con bé chỉ gắp mỗi tôm.
Nam Hạo vẫn luôn ngồi bên cạnh, Nguyễn Tiểu Ly uống từng ngụm nước nhỏ, uống xong thì hỏi: “Cha, cha vẫn chưa về sao?”
Hôm nào cha cũng rất bận, ngày có hội nghị đêm có xã giao, sao hôm nay ông ấy lại ở lại bệnh viện lâu như vậy?
Nam Hạo có chút xấu hổ, nhưng ông vẫn cười nói: “Hôm nay cha rảnh, cha ở lại đây ăn tối với con nhé.”
“Dạ.”
Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt “dạ” một tiếng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đuôi mắt của cô hơi cong lên.
Nam Hạo muốn ăn cơm ở đây nên dì Trần mang đến hai phần cơm tối, một phần thì bình thường còn một phần cho người bệnh.
Phòng bệnh vip vô cùng lớn, tựa như một căn phòng tổng thống trong khách sạn với nào là phòng tắm, phòng để quần áo, phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, đầy đủ mọi thứ.
Nam Hạo bế Nguyễn Tiểu Ly lên và đặt cô ở chỗ ngồi dành cho bệnh nhân trong phòng bếp. Dì Trần bày hết đồ ăn mang tới ra bàn.
Nam Hạo nhìn thoáng qua thức ăn đầy đủ màu sắc hương vị của mình một cái rồi cho dì Trần một ánh mắt.
Dì Trần lập tức hiểu ngay, bà tức tốc bưng lên mâm thức ăn chay cho Nam Hạo, thức ăn có thịt đều cất hết đi.
Đây là sơ sót của bà. Thức ăn của tiểu thư vốn dĩ thanh đạm nên cô ấy vẫn luôn muốn ăn món khác, nếu tiểu thư nhìn thấy thức ăn của ông chủ thì trong lòng sẽ khó tránh khỏi bị khó chịu.
Hai cha con yên tĩnh ngồi ăn cơm.
Nguyễn Tiểu Ly nhớ rõ thực đơn buổi tối của mình, vậy mà tối nay lại có thêm một đĩa tôm bóc vỏ, tuy rằng vẫn thanh đạm nhưng mùi vị tự nhiên của tôm bóc vỏ lại cực kỳ ngon.
Nam Hạo nhiệt tình ăn uống, cho dù trước mặt chỉ có hai món chay rất thanh đạm nhưng ông vẫn ăn rất vui vẻ, hơn nữa còn thầm nghĩ sau này sẽ ăn cơm với con gái nhiều hơn.
Nam Hạo cơm nước xong cũng chưa về ngay mà ở lại trông chừng cho đến khi Nguyễn Tiểu Ly ngủ rồi mới đi.
Đêm đã khuya, hành lang bệnh viện vẫn đèn đuốc sáng trưng nhưng trong các phòng bệnh đều đã tắt đèn, khung cảnh rất yên tĩnh.
Ngủ ở bệnh viện thì trong mũi lúc nào cũng thoảng thoảng mùi thuốc sát trùng, dường như khắp bệnh viện đều có mùi hương này.
Nửa đêm, Nguyễn Tiểu Ly tỉnh giấc. Cô nằm ở trên giường và nhìn ra ánh trăng bên ngoài, có chút ngủ không được.
“Tiểu Ác, nguyên chủ không lấy được thận của nữ chính và chết đi, vậy sau đó cha của nguyên chủ thế nào?”
“Cha của nguyên chủ vào tù.” Tiểu Ác chạm lên màn hình, nói: “À, hình như ta quên nói với cô chuyện nữ chính là người trọng sinh, hahaha, nhưng mà kệ, có sao đâu, chuyện này có quan trọng gì.”
“…” Đúng là không quan trọng, bởi vì nó không cản trở cô hoàn thành nhiệm vụ.
Tiểu Ác: “Nữ chính trọng sinh nhưng cô ấy là một người có tư duy vô cùng rạch ròi, sau khi trọng sinh cũng không nghĩ đến báo thù mà chỉ toàn tâm toàn ý làm việc và nghĩ cách bảo vệ bản thân mà thôi.”
“Theo cốt truyện thì giai đoạn đầu nữ chính luôn cố giấu đi nhóm máu của mình nhưng cuối cùng vẫn bị người của chợ đen điều tra ra. Nam Hạo và nguyên chủ đã làm chuyện hệt như kiếp trước của nữ chính đó là muốn cướp thận của cô ấy. Vốn dĩ nữ chính không nghĩ tới chuyện báo thù, nhưng Nam Hạo và nguyên chủ lại cố tình xâm phạm và muốn lấy thận của cô ấy nên cô ấy đã ra tay.”
Nữ chính đã ra tay thì phản diện còn có thể lấy được thận của cô ấy nữa sao?
Đương nhiên là không có khả năng. Vì thế nguyên chủ mới chết, còn Nam Hạo thì do cấu kết với chợ đen để mua bán nội tạng phi pháp mà bị tống vào tù.
Nguyễn Tiểu Ly: “Tiểu Ác, ta có thể chết giống trong cốt truyện nhưng Nam Hạo thì không thể vào tù.”
Đã làm con gái của ông ấy vậy cứ giúp ông ấy một lần đi.