Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Dì Trần mang hộp giữ nhiệt đến bệnh viện, vào phòng thì phát hiện tiểu thư không ở đây, cả căn phòng trống không. Bà rơi vào khủng hoảng một lúc, sau đó nghĩ có thể tiểu thư đã đi ra ngoài rồi, có khả năng là đi tìm bác sĩ Tần.
Dì Trần nhanh chóng xuống lầu và đi tới văn phòng của bác sĩ Tần.
Vừa vào cửa, quả nhiên bà nhìn thấy cô gái đang ngồi trên sofa. Dì Trần thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay tiểu thư dậy sớm mấy tiếng à?” Dì Trần bước tới: “Chắc tiểu thư đói lả rồi. Tôi đã mang bữa sáng đến, cô tranh thủ ăn lúc còn nóng đi.”
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu trả lời: “Con ăn sáng rồi.”
Dì Trần sửng sốt: “Ăn rồi? Tiểu thư ăn cái gì? Ăn ở đâu?”
Hiện tại bệnh tình của tiểu thư đã nặng hơn, đã đến mức phải vào bệnh viện điều trị nên không thể tùy tiện ăn đồ ăn linh tinh được.
Tần Dự Thâm đi qua bên này: “Dì Trần, cô ấy ăn thức ăn của căn-tin bệnh viện. Tôi chỉ kêu y tá lấy cháo trắng và trứng gà thôi.”
Dì Trần nghe thấy vậy thì thở phào lần nữa. Không có ăn lung tung là được.
“Tiểu thư, hôm nay tôi tới hơi muộn, có phải cô đói bụng nên mới xuống đây không? Ngày mai tôi sẽ cố gắng đem bữa sáng đến sớm hơn.”
Vả lại hôm nay tiểu thư thức sớm như vậy chỉ sợ là do ngủ ở bệnh viện không quen.
Nguyễn Tiểu Ly chỉ lạnh nhạt “dạ” một tiếng.
Người đến văn phòng của Tần Dự Thâm khám bệnh càng lúc càng đông, trong đó có người còn đang ho dữ dội. Dì Trần thấy tình hình như vậy thì khẽ nhíu mày.
Sức khỏe của tiểu thư không tốt, tuyệt đối không thể để bị lây bệnh.
“Tiểu thư đã ngồi ở đây lâu rồi, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi, sáng nay cô còn phải truyền nước nữa đó.”
Nguyễn Tiểu Ly không muốn đi vì ngồi ở đây sẽ có điểm. Chỗ này là nhiệm vụ, cái loại không làm mà cũng có ăn này cô thật sự không muốn lãng phí.
Tần Dự Thâm nghe thấy cuộc đối thoại ở bên kia nhưng vẫn chưa lên tiếng, sau khi khám xong cho bệnh nhân trước mặt và xác định người bệnh tiếp theo chưa vào thì hắn mới nói: “Nam Ly, cô thật sự cần phải lên nghỉ ngơi. Hơn nữa chỗ của tôi ra vào đủ loại bệnh nhân, mà sức khỏe của cô thì không tốt, ngồi ở đây có thể sẽ bị lây bệnh.”
Thật ra Nguyễn Tiểu Ly rất muốn ở lại nhưng cô vẫn phải suy nghĩ đến sức khỏe của mình. Cô còn phải cố gắng sống lâu để làm nhiệm vụ phản diện nữa cơ mà.
Tiểu Ác cũng khuyên nhủ: “Điểm hôm nay đã kiếm đủ rồi, cô về nghỉ đi. Cơ thể của cô mà bệnh thêm chút nữa là không chừng sẽ kết thúc cuộc chơi sớm đấy.”
“Ừ.”
Nguyễn Tiểu Ly đứng lên, đi đến trước mặt Tần Dự Thâm: “Bác sĩ Tần, anh không được để ý đến nữ bệnh nhân đâu đó.”
“?”
Tần Dự Thâm hơi khó hiểu, nhưng không đợi hắn mở miệng hỏi lại thì Nguyễn Tiểu Ly đã đi rồi.
Dì Trần đi theo sau, trong mắt bà có chút ngạc nhiên. Sao tiểu thư lại nói chuyện với bác sĩ Tần như vậy?
Đó chẳng khác gì lời dặn dò của bạn gái dành cho bạn trai.
Dì Trần đột nhiên nghĩ tới những hành động gần đây của tiểu thư có chút khác thường, cô ấy hay thích đi tìm bác sĩ Tần, đến văn phòng của cậu ta ngồi, cười với cậu ta, nói chuyện với cậu ta…
Tiểu thư như thế… không lẽ là biết yêu rồi?
Dì Trần vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Tiểu thư biết yêu cũng tốt, có thể khiến tâm tình cô ấy thoải mái và có sức sống, chưa kể đây lại còn là mối tình đầu của tiểu thư nữa.
Nhưng bác sĩ Tần hình như chưa nhận ra tâm tư của tiểu thư.
Dì Trần vừa mừng rỡ nhưng cũng vừa phiền muộn.
Hy vọng bác sĩ Tần đối xử với tốt tiểu thư, nếu không thích thì cũng đừng xúc phạm tới cô ấy.
Dì Trần hy vọng Nam Ly sẽ có được một tình yêu ngọt ngào. Nhưng tình yêu của giới trẻ có rất nhiều điều không hoàn mỹ, cuối cùng còn làm tổn thương nhau, bà hy vọng tiểu thư không bị tình cảm làm đau khổ.
Trở về phòng bệnh vip, Nguyễn Tiểu Ly lập tức lên giường nằm bấm điện thoại. Dì Trần ra phòng khách lấy điện thoại nhắn tin thông báo cho nhưng vẫn tới phòng khách cầm di động báo tin cho Nam Hạo.
“Ông chủ, tôi nghi ngờ tiểu thư đã biết yêu…”
Dì Trần kể rõ sự tình cho Nam Hạo.
Chỉ cần là tin tức về con gái, Nam Hạo sẽ luôn ưu tiên đọc, huống chi còn là thông tin quan trọng như thế này. Ông nhanh chóng trả lời lại: “Dì chắc chắn không?”
“Dù sao tôi cũng là người thế hệ trước từng trải, chút chuyện này vẫn có thể nhìn ra. Quả thật tiểu thư có cảm tình với bác sĩ Tần, nhưng tính cách của bác sĩ Tần lạnh nhạt, tôi không nhìn ra cậu ta có tình cảm gì với tiểu thư hay không nữa.”
Nam Hạo gửi tin nhắn: “Dì cẩn thận quan sát, đừng quấy rầy Ly Nhi, chỉ cần để ý nhiều hơn là được. Nếu… bác sĩ Tần không thích Ly Nhi thì dì hãy để ý đến cảm xúc của Ly Nhi nhiều một chút, đừng để con bé đau lòng.”
Thích lại con gái ông là tốt nhất, như vậy thì con bé chắc chắn sẽ rất vui. Nhưng tình cảm là thứ không thể đoán trước, lỡ như cậu ta không thích thì chắc chắn Ly Nhi sẽ khổ sở…
Thật là tấm lòng của một người cha già.
Nguyễn Tiểu Ly nằm trên giường bấm điện thoại, hoàn toàn không biết dì Trần và Nam Hạo đang rầu thúi ruột cho cô.
Truyền nước buổi sáng vẫn do nữ chính làm.
Nguyễn Tiểu Ly cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tằng Y Nhiễm. Cô ấy là người trọng sinh, bị nguyên chủ hại chết mà trọng sinh, chẳng lẽ cô ấy không có chút oán hận và không cam lòng nào thật sao?
Tằng Y Nhiễm vẫn như mọi lần là đẩy xe bước vào, đi đến cạnh giường, treo chai nước thuốc lên và lấy ra cây kim tiêm mới.
“Cô Nam đưa tay phải ra cho tôi đi.” Tằng Y Nhiễm dịu dàng nói.
Nguyễn Tiểu Ly đưa tay cho Tằng Y Nhiễm, cầm lấy tay phải đưa cho cô, giây tiếp theo liền cảm nhận được một cơn đau nho nhỏ. Tằng Y Nhiễm vững vàng ghim kim vào mạch máu trên tay cô, không hề run tay một chút nào.
Thật ra khâu ghim kim này hoàn toàn có thể trở thành một cơ hội để trả thù cá nhân, nhưng Tằng Y Nhiễm lại không làm vậy.
Nguyễn Tiểu Ly không cần tốn công tốn sức đi quan sát Tằng Y Nhiễm, cô có thể xác định nữ chính này rất đặc biệt.
Người khác sau khi trọng sinh đều sẽ nghĩ cách báo thù, còn cô ấy thì không, hơn nữa cũng không nhắm vào cô, quả thật tính tình rất tốt.
Tiểu Ác: “Nữ chính của thế giới này rất đặc biệt đúng không? Trong công việc thì vừa siêng năng vừa quyến rũ, vì vậy mới có thể hấp dẫn được bác sĩ nam chính lạnh như băng chứ.”
“Ừm.”
Chai nước thuốc nhỏ kia không biết là thuốc gì, chảy vào cơ thể có chút đau. Nguyễn Tiểu Ly có thể cảm nhận rõ dòng chất lỏng chảy qua mạch máu mình và sau đó mạch máu từ từ đau lên.
Lúc Tằng Y Nhiễm dọn dẹp đồ vật rời đi có dặn dò: “Chai nước thuốc này sẽ làm cô hơi đau, không dễ chịu lắm.”
Tằng Y Nhiễm lấy một cái khăn mỏng phủ lên chỗ tay bị tiêm của Nguyễn Tiểu Ly, chỉ chừa lại mu bàn tay, làm vậy sẽ giúp tay Nguyễn Tiểu Ly không bị lạnh cóng.
Ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly khẽ động. Nữ chính rất tinh tế.
Tằng Y Nhiễm đi ra ngoài, Nguyễn Tiểu Ly nằm chơi điện thoại một lúc rồi ngủ. Đến khi cô tỉnh lại thì đã là giữa trưa 12 giờ.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại trong phòng khách.
Là giọng của Nam Hạo. Ông ấy đến đây khi nào?
“Vậy cách thức tìm thận của các anh đại khái gồm những con đường nào?”
Nguyễn Tiểu Ly loáng thoáng nghe thấy tiếng cha Nam nói chuyện.
“Tôi biết, xảy ra án mạng cũng không sao, tôi sẽ phụ trách. Có mục tiêu thì lập tức báo cho tôi biết. Khi đó, các anh định ra thời gian hành động, tôi bên này cũng sẽ xác định thời gian giải phẫu của con gái tôi, sau đó cứ trực tiếp đưa người đến thẳng bệnh viện.”
Nguyễn Tiểu Ly đã hiểu được đại khái ông đang nói gì, cô định tiếp tục nằm giả vờ như không nghe được thì Tiểu Ác bỗng mở miệng: “Nhiệm vụ xuất hiện, hãy cãi nhau với cha cô.”