Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 310: Chương 310:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nam Hạo gật đầu: “Dù thù lao là bao nhiêu tôi cũng trả. Tình huống của con gái tôi bác biết rõ. Nửa năm tới là thời gian tốt nhất để con bé làm phẫu thuật, nếu lại xuất hiện chuyện gì bất trắc thì có lẽ cơ thể của con bé sẽ không thể đáp ứng phẫu thuật được nữa.”
Cần phải có người có trình độ y khoa giỏi ở bên cạnh chăm sóc và chữa bệnh, các mặt đều phải tốt, không được để xảy ra sai sót dù chỉ là mảy may.
Nếu cơ thể quá yếu đến độ không đủ điều kiện phẫu thuật thì đó hoàn toàn tương đương với một bản án tử hình, chỉ có thể chờ đợi cái chết dần đến.
Với tư cách là bác sĩ điều trị, đương nhiên Tần Dự Thâm biết rõ tình trạng của cô như lòng bàn tay. Mỗi ngày hắn đều hỏi y tá về tình hình thể chất và tinh thần hàng ngày của cô.
Hiện tại nằm viện dài hạn là một lựa chọn tốt, nhưng nó không phải là tốt nhất. Thường thì tâm trạng của bệnh nhân cũng là một trong những yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến bệnh tình. Bắt một cô gái ở bệnh viện liền tù tì mấy tháng, thậm chí nửa năm hay một năm, tâm trạng của cô ấy sẽ vui khỏe được sao?
Chính vì vậy nên Nam Hạo mới muốn mời Tần Dự Thâm về làm bác sĩ riêng ở cạnh cô, để cô muốn ở bệnh viện, ở nhà hay đi bất cứ nơi đâu cũng được miễn là có bác sĩ giỏi ở đi theo.
Nam Hạo: “Không biết bác sĩ Tần có đồng ý làm bác sĩ riêng cho con gái tôi không?”
Thật ra trong lòng Nam Hạo cũng không ôm hy vọng nhiều lắm, bởi ông biết rõ xuất thân của Tần Dự Thâm. Tần Dự Thâm sinh ra trong một gia đình truyền thống bác sĩ, nhiều đời trong nhà đều học y, tùy tiện lấy ra một cái tên của họ hàng thân thích thôi cũng đã là một người nổi tiếng trong nghề.

Mỗi người trong dòng họ đều rất giỏi, vang danh hải ngoại.
Những người như vậy phần lớn sẽ lựa chọn nghiên cứu chế tạo dược phẩm trong Phòng thí nghiệm Khoa học và Công nghệ Quốc gia, hoặc ra nước ngoài phát biểu trong các buổi tọa đàm và xuất bản các nghiên cứu về đủ loại thuốc, hoặc sẽ ở lại một bệnh viện lớn nào đó để giúp đỡ được nhiều người cần trợ giúp.
Và những người này rất ít khi cam tâm tình nguyện phục vụ cho chỉ một người, bởi vì làm vậy chính là lãng phí nhân tài.
Hôm nay Nam Hạo cũng chỉ định hỏi ướm thử, trong lòng không ôm mấy hy vọng.
“Được.”
Nam Hạo bỗng nhiên lên tinh thần. Ông không nghe lầm đó chứ? Tần Dự Thâm vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?
Tần Dự Thâm thấy Nam Hạo sửng sốt thì thản nhiên nói: “Tôi có thể làm bác sĩ riêng cho cô Nam.”
“Thật không? Bác xác định là đồng ý rồi sao?” Nam Hạo luôn miệng đặt câu hỏi vì muốn có được câu trả lời chắc chắn.
Tần Dự Thâm gật đầu một cái: “Tôi chắc chắn. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi đồng ý làm bác sĩ riêng cho cô Nam.”
Nam Hạo vừa vui mừng vừa sửng sốt, đồng thời ông cũng khá tò mò: “Thật ra hôm nay tôi tới đây cũng không có quá nhiều hy vọng. Bác sĩ Tần có xuất thân và năng lực như vậy thì chắc bác sẽ muốn vang danh tứ phương hơn là làm một bác sĩ riêng.”
Tần Dự Thâm cười nhạt nhưng không nói gì.
Sau khi tiễn Nam Hạo đi, hắn bắt đầu sắp xếp đồ đạc trên bàn làm việc của mình.

Nếu đã đồng ý làm bác sĩ riêng thì nên đi tìm viện trưởng xin từ chức thôi.
Tại sao lại đồng ý?
Thật ra thì đồng ý cũng không có ảnh hưởng gì, nếu Nam Ly không đợi được thận thì cô ấy chỉ còn lại tối đa hai năm. Hai năm sau hắn vẫn có thể quay lại ngành và đạt được nổi tiếng. Nếu cô ấy đợi được thận thì hắn có thể đích thân tiến hành ghép thận cho cô, giúp cô hồi phục trong nửa năm, về cơ bản sau đó cô sẽ có thể giống như người bình thường, sẽ không cần bác sĩ riêng nữa. Đến lúc đó hắn cũng có thể quay lại ngành như cũ.
Đây đều là về công, còn về tư thì… hắn muốn làm bác sĩ riêng của cô… muốn chăm sóc cô…

Trưa hôm đó, Tần Dự Thâm đi tìm viện trưởng từ chức. Thời điểm hắn mới đến bệnh viện, viện trưởng cũng không dám tin đây là sự thật mà vui sướng hơn một tháng liền. Bây giờ Tần Dự Thâm từ chức, viện trưởng cũng không cảm thấy quá tiếc nuối mà chỉ thấy đây là chuyện đương nhiên, người có học thức cao như vậy khó có thể giữ được. Cậu ta hẳn nên đến một nơi lớn hơn để tỏa sáng.
Viện trưởng mạo muội hỏi một câu: “Sau khi từ chức, bác sĩ Tần định ra nước ngoài hay đi đâu?”
Tần Dự Thâm nói: “Tôi sẽ làm bác sĩ tư nhân.”
“Cái gì!” Viện trưởng kinh ngạc, dù biết đây là chuyện riêng không nên hỏi nhưng ông vẫn không nhịn được: “Bác sĩ Tần, bằng vào thân phận và tài năng của cậu mà làm bác sĩ tư nhân là quá lãng phí. Cha và mẹ cậu đều nổi tiếng ra cả nước ngoài, nếu cậu làm bác sĩ tư nhân…”
Tần Dự Thâm thản nhiên nói: “Tôi có kế hoạch của riêng mình. Cảm ơn viện trưởng đã chiếu cố tôi mấy tháng qua.”
Viện trưởng chợt nhận ra vừa rồi bản thân đã quá bất lịch sự, ông nhanh chóng kiềm chế cảm xúc: “Không không, tôi rất vui vì cậu đã đến bệnh viện của chúng tôi.”

Hàn huyên vài câu, Tần Dự Thâm xem như đã từ chức thành công.
Hắn trở lại phòng làm việc của mình, sắp xếp lại bảng tên, quần áo lao động và mọi thứ trên bàn. Đến khi đi sẽ trả lại những thứ nên trả và lấy đi những thứ nên đem đi.
Bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa.
Tần Dự Thâm: “Vào đi.”
Tằng Y Nhiễm cầm hồ sơ bệnh án đi vào: “Bác sĩ Tần, cô Nam Ly ở khu phòng vip đột nhiên bảo muốn xuất viện, hơn nữa thái độ rất kiên quyết, bác qua xem một chút đi.”
Tằng Y Nhiễm biết rất rõ cơ thể của Nam Ly đang bị suy thận nặng, mạng sống lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, xuất viện lúc này quá nhiều rủi ro…
Tằng Y Nhiễm là một y tá nên đi khuyên thì không hay lắm, vì thế cô chỉ có thể nhờ bác sĩ Tần.
Tuy nhiên khi nhìn thấy bảng tên và áo blouse của Tần Dư Thâm đều bị cởi ra, Tằng Y Nhiễm thắc mắc: “Bác sĩ Tần muốn tan ca để đi đâu hả? Trước khi tan ca, bác có thể lên tầng cao nhất gặp cô Nam Ly không? Tinh huống hiện nay của cô ấy xuất viện bây giờ sẽ rất nguy hiểm.”
Mặc dù cô gái đó là kẻ đầu sỏ hại chết cô ở kiếp trước, nhưng Tằng Y Nhiễm là người chăm sóc và chữa bệnh cho bệnh nhân nên việc suy xét cho bệnh nhân là được ưu tiên nhất.
Tần Dự Thâm không nói mình từ chức mà chỉ nói: “Đi thôi, gặp cô ấy.”

Tiểu Ác: “Bởi vì cô và Nam Hạo cãi nhau, cô lo lắng cha cô sẽ thật sự làm ra chuyện phạm pháp nên đã dứt khoát lấy tính mạng bản thân giày vò, muốn xuất viện.”
Đây là nhiệm vụ phản diện của cô.

Một Nam Ly chưa hắc hóa thì vẫn có điểm giới hạn.
Tiểu Ác: “Đồng thời cô cũng phải hấp dẫn sự chú ý của bác sĩ Tần, để anh ta chú ý và quan tâm tới cô nhiều hơn.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Ừ.”
Nguyễn Tiểu Ly đã thay xong váy và đang ngồi ở cạnh giường, dì Trần ở bên cạnh sốt ruột hỏi: “Sao cô muốn xuất viện? Tiểu thư không thể lấy cơ thể mình ra đùa giỡn đâu.”
Dì Trần luôn cảm thấy hôm nay có gì đó không bình thường. Giữa ông chủ và tiểu thư có phải đã có mâu thuẫn gì rồi không?
Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy: “Đi thôi, đi làm thủ tục xuất viện.”
Thiên kim đại tiểu thư tùy hứng, bướng bỉnh, nói cái gì chính là cái đó.
Ngay lúc này bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Có người đi vào.
Tần Dự Thâm và Tằng Y Nhiễm cùng nhau xuất hiện. Trai xinh gái đẹp, hai người còn đều làm trong ngành y tế, đứng cùng nhau thật là xứng đôi.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy hai người cùng nhau đi tới thì đôi mắt trên khuôn mặt gầy gò lập tức tối sầm đến đáng sợ.
Tần Dự Thâm bước tới: “Sao đột nhiên muốn xuất viện?”
“Tôi ghét ở bệnh viện.” Cũng ghét anh ở bệnh viện.
Lúc Tần Dự Thâm ở bệnh viện thì bên cạnh luôn có người lui tới, chẳng hạn như hiện tại. Đôi mắt lạnh lùng của Nguyễn Tiểu Ly khẽ liếc qua Tằng Y Nhiễm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.