Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 312: Chương 312:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nguyễn Tiểu Ly đánh giá toàn bộ căn nhà xong thì đuôi mắt phát hiện con chó lớn đang chậm rãi lại gần mình.
Cô nổi hứng trêu đùa, ngồi xuống sofa rồi vươn tay vỗ vỗ đầu gối.
Tần Bảo Bảo thấy động tác của cô thì mắt sáng lên, nó chạy tới, giơ chân đặt xuống đầu gối của Nguyễn Tiểu Ly. Đã rất lâu rồi mới có người chơi với nó.
“Mày dám đặt chân xuống tao sẽ kêu lên, mày đoán xem bác sĩ Tần có đuổi mày đi không?”
Tiểu Ác: “…”
Tiểu Ác nghi ngờ ký chủ nhà mình đang cầm kịch bản vai trà xanh.
Con Samoyed rất thông minh, nhưng dù có thông minh đến đâu nó cũng không thể hiểu được lời nói của con người. Nhưng không hiểu cũng không sao, chó là loài động vật nhạy cảm, chúng có thể phán đoán ý tứ của đối phương thông qua biểu cảm và giọng điệu.
Tần Bảo Bảo vừa muốn gác chân lên thì dừng lại, nó mở đôi mắt to như quả nho nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tiểu Ly, dường như nó đang đánh giá người trước mặt là tốt hay xấu, có muốn chơi với mình hay không.
Không đợi Tần Bảo Bảo nghĩ kỹ, Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên cười một nụ cười đáng sợ.
Bản năng của loài chó nói cho nó biết rằng cô gái này rất nguy hiểm!
Tần Bảo Bảo nhanh chóng thu chân trước, yên lặng lùi lại phía sau.
Nó không để ý rằng đằng sau mình có một chiếc bàn trà. Sau khi lùi lại mấy bước, cái mông mập mạp của nó đụng vào chiếc ly thủy tinh trên bàn.

“Lạch cạch…”
Chiếc ly lăn xuống đất, rơi vỡ thành rất nhiều mảnh nhỏ, theo đó là âm thanh thanh thúy vang lên.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn nó và nhún vai cười, sau đó dùng khẩu hình miệng đếm: “Một, hai, ba…”
“Tần Bảo Bảo.”
Giọng nói rít lên của Tần Dư Thâm truyền ra từ phòng bếp. Hắn mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, đeo một chiếc tạp dề màu xanh đậm quanh eo chạy ra. Cả người hắn tỏa ra hương vị một người đàn ông của gia đình, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú lại đang tràn ngập khí lạnh.
Tần Dư Thâm thấy Nam Ly ngồi trên sofa vẫn bình an không bị thương gì, sau đó hướng mắt nhìn về phía Tần Bảo Bảo.
Con Samoyed nhìn những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn nhà, bốn chân luống cuống giậm tại chỗ.
Tần Dự Thâm đi tới: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đụng vỡ đồ trong nhà.”
“Ẳng ẳng…”
Bị mắng, Tần Bảo Bảo cúi thấp đầu nức nở.
Nguyễn Tiểu Ly chỉnh lại váy của mình, mở miệng nói đỡ: “Không phải lỗi của nó. Trong lúc em đùa giỡn với nó, nó lùi về phía sau nên mông vô ý đụng vào cái ly thôi.”
Cuối cùng, Tần Bảo Bảo vẫn bị Tần Dư Thâm nhốt vào phòng, nói hoa mỹ là đóng cửa ăn năn.
Tiểu Ác thấy một loạt hành động trà xanh của Nguyễn Tiểu Ly, rốt cuộc chó con đã bị thất sủng.
“Nam Ly, Tần Bảo Bảo rất nghịch ngợm, tốt nhất cô đừng nên chơi với nó. Tôi sợ nó điên lên sẽ đụng ngã cô.” Tần Dự Thâm ôn hòa nói.
“Bác sĩ Tần, tại sao lại kêu nó là Tần Bảo Bảo?”
Hai chữ “bảo bảo” là xưng hô thân mật vậy mà lại dùng cho một con chó, cô có chút ghen tị.
Cô nghĩ nếu người đàn ông này cũng kêu mình là bảo bảo thì chắc là rất ngọt ngào và êm tai…
Dưới đôi mắt của Nguyễn Tiểu Ly đè nén cảm xúc.
“Đây là chó của mẹ tôi, tên cũng là bà ấy đặt.”
Đồ ăn trong nhà bếp đã được nấu gần xong, chỉ còn đợi nồi canh sôi nữa thôi. Tần Dự Thâm cởi tạp dề, rửa tay và bước tới.
“Mẹ tôi rất thích động vật, nhưng vì công việc bận rộn nên không có thời gian chăm sóc, cho đến năm ngoái công việc được rảnh rỗi nên mới nuôi một con Samoyed rồi đặt tên cho nó là Tần Bảo Bảo.”
Tần Dự Thâm nghĩ: “Tần Bảo Bảo… đoán chừng bà ấy đã coi nó như con trai rồi.”
Thậm chí có đôi khi ở trước mặt mẹ hắn, hắn cảm thấy mình không phải là con ruột của bà mà Tần Bảo Bảo mới phải…
Nguyễn Tiểu Ly nghe hắn nói chuyện, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, đột nhiên cô lên tiếng hỏi: “Ở trong mắt anh, em với Tần bảo bảo ai quan trọng hơn?”
Nếu anh ta dám nói chó quan trọng hơn, cô nhất định sẽ không nhịn được mà bóp chết con chó kia.
Tuyệt đối không được nói chó quan trọng hơn!
Tần Dư Thâm cảm thấy có điều gì đó không đúng. Tại sao cô lại hỏi vấn đề này?
“Trả lời đi, câu hỏi này khó lắm à?”

Khó trả lời vậy sao?
Tần Dự Thâm chần chờ: “Cô vừa hỏi gì?”
“Em với Tần Bảo Bảo ai quan trọng hơn?” Nguyễn Tiểu Ly tươi cười xán lạn.
Cô cười càng vui vẻ thì cảm giác kỳ quái đem đến cho người khác càng nhiều, cả người cô mang hơi thở âm u giống như ngọn cỏ nhỏ sống trong bóng tối đang mong chờ điều gì đó.
Ý cười trong mắt Nguyễn Tiểu Ly tắt dần theo thời gian, sau đó cô nhanh chóng nói: “Bữa tối xong chưa? Đây là lần đầu tiên em được thưởng thức tay nghề của bác sĩ Tần, thật mong chờ nha.”
Tuy cô nhanh chóng chuyển chủ đề, nhưng Tần Dự Thâm vẫn nhận thấy sự thay đổi của Nam Ly.
Cô ấy luôn thích so sánh mình với những thứ khác hay cô ấy muốn biết tầm quan trọng của bản thân trong lòng hắn?
Tần Dự Thâm đứng lên: “Tôi đi dọn đồ ăn lên, cô ngồi ở đây chờ là được.”
“Ok.”
Cô cực kỳ ngoan ngoãn, thoạt nhìn giống như một cô gái đơn thuần hiểu chuyện mang trong mình bệnh nặng.
Tiểu Ác: “Tiểu Ly, nếu nam chính phát hiện tình cảm và ý đồ của cô, cô nói xem anh ta có tránh xa cô không?”
Bị bệnh nhân của mình thích, bệnh nhân này còn bị thần kinh, nam chính có chấp nhận được sao?
“Tránh xa ta? Không thể nào, anh ta có chết cũng là của ta…”
Tiểu Ác: “…Tiểu Ly, cô nhập vai sâu quá rồi đấy.”
Nguyễn Tiểu Ly híp mắt lại, cô đang cảm thấy rất thú vị và chơi rất vui đây.
Nguyễn Tiểu Ly rất thích tình trạng ở chung như hiện tại: cô sống trong nhà anh, anh ta nấu cơm, cô chờ cơm, yên bình như một đôi vợ chồng trẻ.
Đồ ăn được mang lên, Tần Dư Thâm làm ​​bốn món khô và một món canh, trông món nào cũng thơm ngon.
Trong món cải xào có để thêm một vài nguyên liệu, hắn đã dựa theo bệnh trạng của cô mà chế biến.
Sắc mặt Tần Dư Thâm không đổi nhưng nội tâm có hơi hồi hộp. Cha và mẹ còn chưa từng ăn đồ hắn nấu, đây là là lần đầu tiên có người ăn cơm hắn nấu.
Thường khi tự nấu ăn, hắn luôn cảm thấy đồ mình nấu ăn được, không dở lắm. Bây giờ có người nếm thử, hắn lại thấy khá căng thẳng.

Tần Dự Thâm đưa đũa cho Nguyễn Tiểu Ly: “Có thể tôi sẽ nấu không ngon bằng bảo mẫu của cô, cô ăn thử đi.”
Nguyễn Tiểu Ly gắp một miếng bầu vừa ăn cho vào miệng, chậm rãi nhai.
Tần Dự Thâm căng thẳng giống như lần đầu tiên thực hành trên bàn mổ, lần đầu tiên làm bác sĩ mổ chính, rất hồi hộp và mong chờ.
Nam Ly không nói chuyện trong suốt bữa ăn, Tần Dự Thâm cũng không hỏi cô mùi vị ra sao, cả hai đều ăn rất im lặng.
Trong lòng Tần Dư Thâm có chút phiền muộn, thật ra hắn vẫn muốn nghe cô nhận xét.
Cô ăn xong một chén nhỏ cơm thì buông đũa xuống.
“Ăn no?”
Mới ăn một ít như vậy đã no rồi sao? Có phải thức ăn hắn nấu không hợp khẩu vị của cô không?
Tần Dự Thâm từ từ nói: “Sáng mai dì Trần sẽ đưa cơm và đồ ăn tới, sau này cũng vậy.”
Dì Trần đã nấu cho cô ăn nhiều năm, nhất định có thể làm ra món cô thích, ăn nhiều sẽ tốt cho sức khỏe.
Nguyễn Tiểu Ly bối rối ngẩng đầu, nói bằng giọng điệu hơi tức giận: “Tại sao dì Trần lại đưa cơm tới đây? Anh không nấu cho em nữa ư?”
Là một bác sĩ riêng cao cấp, việc nấu cơm cho bệnh nhân cũng là một phần công việc.
Chẳng lẽ anh ta không muốn nấu cơm cho cô ăn sao?
Nguyễn Tiểu Ly cụp mắt xuống: “Vậy cứ để dì Trần mang cơm tới đi.”
Tần Dự Thâm: “…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.