Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 316: Chương 316:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Móc ngoéo thì xem như đã hẹn ước xong.
Tần Dự Thâm đưa ngón tay ra móc vào ngón tay nhỏ xinh của cô.
Nguyễn Tiểu Ly vô cùng vui sướng: “Vốn dĩ em rất sợ phẫu thuật, nhưng nếu như là bác sĩ Tần thì em không còn sợ nữa rồi.”
“Ừ.” Vành tai của Tần Dự Thâm hơi tê tê.
Không phải hắn chưa từng được người ta khen, từ nhỏ đến lớn hắn đã được khen ngợi rất nhiều, nhưng chưa từng có một ai khen hắn như thế này cả…

Biệt thự nhà họ Nam.
Dì Trần đã nấu xong cháo trắng và mấy cái sủi cảo chay thanh đạm, tất cả đều được đựng trong hộp giữ nhiệt để chuẩn bị mang qua nhà bác sĩ Tần.
Giờ này chắc tiểu thư cũng sắp dậy ăn sáng rồi.
Nam Hạo mặc vest đi từ trên lầu xuống, nói: “Dì định đi đưa bữa sáng cho Ly Nhi sao?”

“Dạ vâng, không biết tối qua tiểu thư ở nhà bác sĩ Tần ngủ có ngon không, ăn uống thế nào rồi. Hôm nay tôi đặc biệt làm mấy món mà tiểu thư thích đem qua đó.”
Nam Hạo nhìn hộp giữ nhiệt, thở dài: “Dì đi đưa đi, tiện thể nhìn xem tâm trạng của Ly Nhi thế nào và hỏi nó xem khi nào nó mới về nhà.”
Ly Nhi đã giận dỗi ông thật rồi, thế mà con bé lại bỏ đến nhà người ta ở, còn nhà mình thì không thèm về…
Dì Trần hiểu ra chuyện gì đó, bà hỏi: “Ông chủ và tiểu thư có chuyện gì thì hãy cùng ngồi lại nói chuyện với nhau. Ông thương tiểu thư như thế, tiểu thư cũng kính trọng ông, giữa cha và con gái làm gì có cơn giận nào qua đêm đâu.”
Mặc dù bình thường hai cha con không tiếp xúc nhiều, nhưng dì Trần có thể nhìn ra được tình cảm giữa hai người rất sâu nặng.
Chỉ là một mâu thuẫn nhỏ mà thôi, dì Trần nhìn một cái là đã biết.
Nam Hạo thở dài: “Là do tôi đã chọc giận nó, cứ để nó ở nhà bác sĩ Tần mấy ngày đi. Ngoài nhà và bệnh viện thì khó lắm mới có một nơi mà nó có thể tới, chắc là mấy ngày nữa nó sẽ về thôi.”
Có lẽ hết giận thì sẽ về ngay.
Nhưng Nam Hạo không ngờ lần này Nguyễn Tiểu Ly ở một mạch hết nửa tháng.
Ở nhà bác sĩ Tần không phải làm chuyện gì cả, mỗi ngày đều ngủ rồi ăn, ăn rồi chơi, còn điểm tích lũy thì cứ đến ào ào.
Ngày nào dì Trần cũng mang đồ tới, không phải đồ ăn thì là đồ mặc của Nguyễn Tiểu Ly, sau đó bà ngồi chơi một chút rồi mới đi.
Mỗi ngày, Tần Dự Thâm rất yên tĩnh, ngoài chăm sóc cho cuộc sống của Nguyễn Tiểu Ly, hắn còn kiểm tra tình hình sức khỏe cô như thường lệ, cuối cùng là kê thuốc.
Tần Dự Thâm vẫn duy trì thói quen vào phòng làm việc đọc sách mỗi buổi chiều. Khoảng thời gian hắn đi đọc sách, Nguyễn Tiểu Ly luôn cảm thấy chán chường.
Trong nhà thật sự rất yên ắng, Nguyễn Tiểu Ly dùng một sợi thun tết bím cho mái tóc dài của mình, sau đó đi ra phòng khách.
Nhìn lướt qua căn phòng một vòng nhưng không thấy con chó lông xù to lớn kia, cô chuyển hướng đi tới phòng của Tần Bảo Bảo.
Cửa phòng của Tần Bảo Bảo còn đóng, bên trong yên lặng như tờ, hình như Tần Bảo Bảo vẫn còn đang ngủ nướng.
Nguyễn Tiểu Ly chầm chậm vặn tay nắm cửa, âm thanh rất khẽ vang lên. Tuy nhiên thính giác của chó rất nhạy bén, rất nhanh Tần Bảo Bảo đã nghe thấy tiếng động.
Con Samoyed đang nằm trong một cái ổ to đùng lập tức đứng dậy, xoay người chạy ra cửa.
Nó thè lưỡi ra mừng rỡ, nhưng khi nhìn thấy rõ người ở ngoài cửa là ai thì nó lại từ từ thu lưỡi lại.
Nguyễn Tiểu Ly không cảm xúc nhìn nó: “Thấy tao mở cửa mày không vui à?”
Thân hình mập mạp của Tần Bảo Bảo lùi lại vài bước.
Tiểu Ác cười ngả nghiêng: “Tiểu Ly, nửa tháng nay cô luôn dọa người ta, nó nhìn thấy cô mà vui được mới lạ đó.”
Hở chút là dùng ánh mắt âm trầm này nhìn chó, Tần Bảo Bảo vốn thông minh nên chắc chắn nó đã cảm nhận được điều gì đó. Vậy nên Tần Bảo Bảo vô cùng nghi ngờ Nguyễn Tiểu Ly là một người xấu!

“Ra đây, tao đưa mày đi dạo được không?”
Thân hình mập mạp của Tần Bảo Bảo không hề động đậy, cả khuôn mặt và thân thể bị bao phủ bởi một lớp lông bù xù khiến nó trông có vẻ rất lớn. Tần Bảo Bảo nghi ngờ nhìn Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly quay đầu nhìn phòng sách. Dựa theo sự hiểu biết của cô trong khoảng thời gian qua thì Tần Dự Thâm còn ngồi trong đó đọc sách nửa tiếng nữa.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Tiểu Ly dứt khoát bước vào phòng của Tần Bảo Bảo.
Tần Bảo Bảo lùi về sau, chỉ thiếu điều muốn sủa to lên.
Nguyễn Tiểu Ly quan sát căn phòng này. Đây là một căn phòng vô cùng lớn, có một cái ổ chó to đùng màu xanh to giống như một cái sofa.
Trong góc phòng là một đống thú nhồi bông, bên cạnh cửa có một cái kệ để đồ, trên kệ đặt từng bao từng bao thức ăn khô và ướp lạnh đủ loại, bên dưới kệ là một cái thùng chuyên đựng thức ăn cho chó của nó.
Nhìn thì có vẻ bố trí của căn phòng không hề hợp với căn chung cư này, Nguyễn Tiểu Ly hỏi Tiểu Ác: “Tiểu Ác, căn phòng này do nam chính tự bày trí à?”
Tiểu Ác: “Vừa nhìn đã biết không phải. Này là do mẹ của nam chính thiết kế đó. Sau khi đưa chó đến thì mẹ Tần đã cho người đến cải tạo nơi này thành phòng của Tần Bảo Bảo.”
Thảo nào! Nguyễn Tiểu Ly cũng cảm thấy Tần Dự Thâm không làm được mấy thứ này.
Tần Bảo Bảo cuộn người trong ổ và nhìn cô đầy cảnh giác.
Nguyễn Tiểu Ly đi tới, nhanh chóng đưa tay chộp lấy đầu của Tần Bảo Bảo rồi sờ loạn nó một trận.
Chậc chậc, quả nhiên là rất mềm.
Nửa tháng nay, con chó mập ú này cứ lắc lư thân mình ục ịch của nó trước mặt cô, nhìn đám lông xù trên người nó là đã biết rất mềm. Tuy nhiên Tần Dự Thâm có mặt ở đó nên cô sờ nó thì không ổn lắm, cuối cùng bây giờ cô cũng bắt đã được cơ hội rồi.
“Ư ử…” Đôi mắt Tần Bảo Bảo rưng rưng vì sợ hãi.
Nguyễn Tiểu Ly tăng tốc sờ sờ mó mó, sau đó điềm tĩnh đứng dậy đi ra ngoài và đóng cửa lại một cách vô tình.
Trong căn phòng, Samoyed nằm tê liệt trong ổ, ánh mắt vẫn còn ánh lên sự sợ hãi như cũ. Đôi mắt nhỏ xoay tròn nhìn chỗ mình vừa bị sờ rồi ngơ ngác nhìn cánh cửa đã bị đóng kín.

Tiểu Ác cũng kinh ngạc, sau đó ngồi xuống đất ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Muốn sờ thì cứ nói thẳng đi, có phải nam chính không cho cô sờ đâu, làm gì mà phải lén lút như vậy chứ.”
“Sờ một lần là được rồi, chỉ là tò mò thôi.”
“Vậy lúc nãy cô sờ đã tay không?”
“Cũng được.”
Có thể khiến Nguyễn Tiểu Ly nói ra hai chữ “cũng được” thì cảm giác mà đám lông xù của Tần Bảo Bảo mang lại chắc chắn là rất được.
Tiểu Ác: “Tốt bụng nhắc nhở, có lẽ nam chính sẽ vì cô mà bảo mẹ anh ta đến đưa Tần Bảo Bảo đi, muốn sờ thì tranh thủ sờ đi, có thể là một khoảng thời gian nữa cô sẽ không được sờ nữa đâu.”
Đưa đi sao?
Nguyễn Tiểu Ly sững người một lúc rồi nói: “Thật ra đưa đi cũng tốt. Tần Dự Thâm không thích chó lắm, anh ta không thể chăm sóc Tần Bảo Bảo chu đáo được. Nếu Tần Bảo Bảo đi theo mẹ của Tần Dự Thâm thì sẽ được sống những tháng ngày tốt hơn hiện tại.”
Từ cách trang trí trong phòng có thể thấy mẹ của Tần Dự Thâm thực sự coi Tần Bảo Bảo như con ruột của mình.
Trên thế giới có rất nhiều người thích chó, đương nhiên cũng có người vô cảm với chó, ví dụ như Tần Dự Thâm.
Tần Dự Thâm chỉ có thể cho Tần Bảo Bảo ăn, thỉnh thoảng đưa nó ra ngoài đi dạo, còn chuyện chơi với nó hay vuốt ve nó các thứ thì Tần Dự Thâm không làm được. Vậy nên Tần Bảo Bảo về với mẹ của Tần Dự Thâm cũng là một lựa chọn cũng khá tốt.
Tiểu Ác coi như đã nhận ra Nguyễn Tiểu Ly chỉ muốn sờ Tần Bảo Bảo thôi chứ không phải là rất thích Tần Bảo Bảo, vậy nên cô sẽ không để ý chuyện Tần Bảo Bảo có bị đưa đi hay không.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng của phòng sách mở ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.