Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 320: Chương 320:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Tiểu thư, chậu hoa lan trong phòng cô đã nở, cô có muốn tôi mang tới để ở phòng bệnh không, nhìn nó tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.”
Dì Trần luôn tìm cách làm cho Nguyễn Tiểu Ly vui vẻ.
Những năm nguyên chủ Nam Ly bị bệnh mà ở nhà kia, việc duy nhất cô ấy làm là trồng vài chậu hoa.
Nguyễn Tiểu Ly khẽ liếc bệ cửa sổ trống trải của phòng bệnh: “Dì mang đến đây đi, để ở cửa sổ bên kia.”
“Được.” Dì Trần nói mấy câu rồi quay về.
Ánh mắt Tần Dự Thâm hơi rũ xuống. Từ ngày nói với cô mấy câu kia tới nay… hắn cảm thấy mình không thể nhìn thẳng cô được nữa. Mỗi lần nói chuyện với Nam Ly, hắn đều cảm thấy hơi khô nóng.
Tuyệt đối không thể, sức khỏe của Nam Ly không tốt, với lại cô cũng còn nhỏ.
Tần Dự Thâm âm thầm tẩy não chính mình, đặc biệt khinh bỉ mình vậy mà lại thế này. Trước kia hắn không nhận ra dục vọng ở phương diện kia của mình mạnh như vậy. Phải chăng là do hắn chưa gặp được người mình thích?
Hắn thích Nam Ly, điều đó không thể nghi ngờ. Hắn đã sớm biết, bây giờ càng thêm rõ ràng.
“Tần Dự Thâm, trên mặt em có dính dơ sao?” Nguyễn Tiểu Ly thò đầu qua hỏi.
Tần Dự Thâm ngẩng đầu, nhìn lướt qua gương mặt sạch sẽ không tì vết của cô: “Rất sạch sẽ.”

“Rất sạch sẽ? Trên mặt em không dính thứ gì dơ, mà em cũng không xấu, vậy tại sao anh lại không nhìn em?” Nguyễn Tiểu Ly cười hỏi.
Một cái nhíu mày, một nụ cười của cô đều rất hút mắt, dáng vẻ tươi cười nghiền ngẫm lúc này tràn ngập mê hoặc.
Ánh mắt của Tần Dự Thâm bất giác dừng trên môi cô. Nguyễn Tiểu Ly chú ý tới, ma xui quỷ khiến mà bật ra một câu: “Muốn hôn em à?”
Tiểu Ác: “…”
Tiểu Ác đang tự hỏi mình có nên đi phòng tối hay không. Trước khi ấn phím đi phòng tối, nó nhắc nhở: “Tiểu Ly, đừng quá điên cuồng, thân thể cô không chịu nổi đâu đấy. Ta đi trước đây, chúc cô chơi vui vẻ.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Thằng nhóc này đang suy nghĩ gì đấy?
Nguyễn Tiểu Ly cực kỳ bất đắc dĩ, quả nhiên là một hệ thống đen tối.
Ngay lúc Nguyễn Tiểu Ly đang thất thần, đôi môi đột nhiên bị một bờ môi mỏng nóng cháy in lên. Đôi mắt cô lập tức mở to, cả người ngây ngẩn.
Tần Dự Thâm biết mình làm như vậy là không đúng nhưng hắn không có cách nào khống chế được hành vi của mình, trong đầu hắn luôn có một giọng nói bảo hắn hãy hôn cô đi.
Môi cô mềm mại như thạch trái cây, Tần Dự Thâm kìm lòng không đậu muốn tiếp tục nhấm nháp, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng sững sờ của cô, hắn tức khắc tỉnh táo lại đôi chút.
Tần Dự Thâm nhanh chóng thẳng lưng muốn đứng dậy, nhưng ngay lúc hắn vừa di chuyển, Nguyễn Tiểu Ly đã chộp lấy tay hắn: “Bác sĩ Tần hôn rồi định chạy ư?”
Ba chữ “bác sĩ Tần” lúc này giống như mang một loại tình thú đặc biệt.
Hai tai Tần Dự Thâm đều đỏ lựng. Hắn sẽ không làm con rùa rụt đầu, hắn hôn cô chính là hôn cô, hắn thừa nhận.

“Nam Ly, làm bạn gái anh đi.”
Hôn rồi phải chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm thì phải xác định quan hệ.
Lần trước là tỏ tình ngầm, lần này là trực tiếp đi vào vấn đề?
Giờ phút này, Nguyễn Tiểu Ly không thể không thừa nhận mình có chút động tâm. Đó là cảm giác ấm áp từ sâu trong trái tim, loại cảm giác không thể nào miêu tả rõ ràng được, sự vui sướng lan tràn khắp cơ thể. Đây chắc là cảm giác rung động nhỉ?
Nếu nói nam chính Tần Dự Thâm lệch, vậy phản diện như cô có từng làm đúng chuyện gì đâu?
“Được.”
Cô nở nụ cười, cả thế giới lập tức phai sắc.

Tại biệt thự nhà họ Nam, một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách. Dáng người hắn nhỏ gầy, trên mặt còn có vết sẹo do dao chém.
Nam Hạo mặc âu phục ngồi đối diện.
Dì Trần pha một bình trà bưng ra. Vừa đến nơi, bà liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Nói thật, bà cảm thấy người mặt sẹo kia có chút đáng sợ.
Nam Hạo: “Dì Trần, dì mang chậu hoa lan kia đến bệnh viện đi.”
Dì Trần vừa nghe liền biết Nam Hạo có chuyện quan trọng muốn nói với người mặt sẹo, không tiện để bà ở đây.

Dì Trần mang theo chậu hoa lan rời đi.
Toàn bộ biệt thự lâm vào yên tĩnh.
Nam Hạo: “Bây giờ chỗ này chỉ có hai người chúng ta, cậu có tin tức gì về thận à?”
Người đàn ông mặt sẹo gật đầu: “Đúng vậy.”
Nghe xong, hai bàn tay Nam Hạo run rẩy, ông hỏi dồn: “Thật sự có tin tức sao? Cậu tìm được thận rồi?”
Người đàn ông mặt sẹo lấy một tờ giấy từ trong ngực ra rồi đưa cho Nam Hạo.
Nam Hạo nhanh chóng nhận lấy tờ giấy và đọc lướt qua một lần: “Báo cáo kiểm tra sức khỏe?”
Ánh mắt Nam Hạo rơi vào thông tin nhóm máu trên bản báo cáo. Nhóm máu hiếm!
“Ông Nam, người này có nhóm máu giống với nhóm máu của con gái ông, hơn nữa người này chỉ lớn hơn con gái ông hai tuổi, rất thích hợp để cấy ghép thận.”
Nam Hạo nhìn lướt qua cái tên trên bản báo cáo kiểm tra sức khỏe: “Tên này nghe rất quen…”
“Đương nhiên là rất quen, đây là bản báo cáo kiểm tra sức khỏe mà đàn em của tôi lén lấy ra từ bệnh viện, nếu tôi nhớ không nhầm thì người này là y tá chăm sóc cho con gái ông.”
Nam Hạo lập tức nhớ lại. Đúng là có một y tá tên Tằng Y Nhiễm phụ trách chăm sóc cho con gái mình.
Nam Hạo có chút ấn tượng với cô y tá này.
“Ông Nam hãy cân nhắc xem có muốn thận của người này hay không. Nếu ông muốn, tôi sẽ cho các anh em hành động, ông Nam bên này chỉ cần chuẩn bị tốt để làm phẫu thuật là được rồi.”
Nam Hạo nhìn bản báo cáo kiểm tra sức khỏe trong tay và cái tên trên đó. Tuổi tác của cô bé này và con gái ông cũng không chênh lệch mấy…
“Tôi muốn, tôi muốn lấy thận của cô gái này cho con gái tôi.” Nam Hạo nặng nề đưa ra đáp án.

Người đàn ông mặt sẹo nở nụ cười: “Tốt lắm. Tình trạng hiện tại của con gái ông chắc chắn là phải phẫu thuật càng sớm càng tốt. Chi bằng chúng ta dành ra ít thời gian để chuẩn bị, đến lúc hành động thì cả hai bên đều đã sẵn sàng.”
“Được.”
Sau đó, hai người thảo luận cẩn thận kế hoạch và hành động tiếp theo.
Nam Hạo: “Chỉ cần các anh mang được người tới đây, một trăm triệu sẽ lập tức được chuyển vào tài khoản của các anh.”
“Tôi tin tưởng ông Nam. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, kế hoạch thành công.”
Tiễn người đang ông mặt sẹo đi, tảng đá lớn trong lòng Nam Hạo cũng rơi xuống. Ông biết rất rõ việc mình đang làm, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu mọi chuyện bị bại lộ.
Nam Hạo thả người ngồi xuống sofa: “Ít nhất sau này con gái mình sẽ được sống khỏe mạnh…”
Trong bệnh viện, Tần Dự Thâm nhận được một cuộc gọi từ Nam Hạo.
“Bác sĩ Tần này, bác xem trước khi con gái tôi làm phẫu thuật thì cần chuẩn bị những gì?”
“Trước khi phẫu thuật lúc nào cũng cần điều dưỡng thân thể. Hiện tại Nam Ly vẫn luôn điều dưỡng, bất cứ khi nào cũng có thể làm phẫu thuật, chỉ có điều nguồn thận…”
“Bác sĩ Tần, tôi cũng không giấu gì bác, bạn tôi ở nước ngoài đã tìm được nguồn thận, là của một cô gái trẻ bị chết não bằng lòng hiến tặng.”
Tần Dự Thâm nghe nói xong đôi mắt lập tức sáng ngời, trong ánh mắt không kìm nén được niềm vui sướng, nhưng hắn lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nam Hạo: “Tôi hy vọng có thể nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật, bên kia sẽ canh thời gian phẫu thuật của chúng ta bên này mà đưa thận tới.”
Đối với người chết não, thời điểm rút cái ống trên người ra thì họ sẽ thật sự chết đi, đến lúc đó nội tạng sẽ được lấy ra và gửi đi.
Tần Dự Thâm: “Phẫu thuật sẽ nhanh chóng được sắp xếp. Tôi sẽ làm bác sĩ phẫu thuật chính cho Nam Ly.”
Nam Hạo đã có được câu trả lời mình muốn nên sau đó cũng không nói nhiều nữa, chỉ để lại một vài câu đơn giản rồi lập tức kết thúc cuộc gọi. Nói nhiều sẽ rất dễ nói sai, dù sao bác sĩ Tần cũng không phải người dễ bị lừa gạt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.