Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 334: Chương 334:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nguyễn Tiểu Ly ở một mình rất lâu rồi mới đeo giỏ đuổi theo nhóm thanh niên trí thức.
Trình Hi, cô gái nói chuyện với Nguyễn Tiểu Ly đầu tiên đi tới gần.
“Trần Vũ Ly, cô đi theo bọn tôi đi. Đừng đi lẻ, cũng đừng nên ngồi. Cô mà ngồi xuống thì mấy người kia sẽ nói cô nữa.” Trình Hi nhỏ giọng nhắc nhở.
Một giọng nói chói tai thình lình vang lên: “Trần Vũ Ly, những lúc cô muốn lười biếng có thể để tâm đến mặt mũi của bọn tôi được không? Cô ngồi, người trong thôn lại nói thanh niên trí thức chúng ta lười. Rõ ràng người lười là một mình cô, cô phải có tinh thần tập thể một chút đi chứ.”
Người nói chuyện là một cô gái mặc áo sơ mi xám, cột tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn rất tươi trẻ và tràn đầy sức sống. Cô ta phun ra một tràng tiếng phổ thông tiêu chuẩn. Đây cũng là một thành viên trong đội ngũ thanh niên trí thức, Quách Tiểu Tuệ.
Ba nữ thanh niên trí thức bao gồm: nguyên chủ, Quách Tiểu Tuệ và Trình Hi.
Quách Tiểu Tuệ là một người lớn giọng có thể khiến người ta điếc cả tai. Còn Trình Hi thì nhu mì, là người đã nói chuyện với Nguyễn Tiểu Ly hai lần, cô ấy chính là nữ chính thích giúp đỡ mọi người mà Tiểu Ác đã nói. Nguyên chủ không thân với hai cô gái này, bởi ba người họ đến từ ba thành phố khác nhau.
Trình Hi nhíu mày: “Quách Tiểu Tuệ, Trần Vũ Ly vẫn làm việc mà, chỉ vì mệt nên cô ấy mới ngồi một chút thôi.”
“Ngồi một chút? Tôi thấy cô ta vẫn ngồi như vậy từ đầu tới giờ mới đúng. Lần nào ra đây cũng làm mất mặt nhóm thanh niên trí thức chúng ta.” Quách Tiểu Tuệ bĩu môi.
Trình Hi muốn tiếp tục giải thích cho Trần Vũ Ly, vì nãy giờ cô thấy Trần Vũ Ly luôn khom lưng chăm chỉ làm việc thật, chẳng qua do mệt nên mới ngồi và xoa bóp chân chút thôi. Những thôn dân kia không nhìn thấy thì cũng thôi, tại sao Quách Tiểu Tuệ chưa phân rõ trắng đen đã mắng Trần Vũ Ly?

Nguyễn Tiểu Ly thấy hai cô gái sắp cãi nhau thì cảm thấy hơi nhức đầu.
Quách Tiểu Tuệ tuyệt đối không phải là một người tốt. Nhưng ngay cả nữ chính Trình Hi, trước mắt Nguyễn Tiểu Ly cũng chưa thấy tốt chỗ nào.
Đúng lúc này, tiếng loa phát thanh của thôn cất lên, phát ra một tiếng hát du dương: “Mặt trời lên ~”
Đó là loa thông báo đến giờ cơm trưa, lúc này mọi người có thể ngưng làm việc.
Tiếng loa vừa phát lên, những người đang làm việc dưới ruộng lập tức ném cuốc xuống và chạy nhanh về hướng nhà ăn tập thể.
Ở trong thôn có một căn nhà đất rất lớn, có thể chứa được cùng lúc rất nhiều người. Nơi đó chính là nhà ăn chung của thôn.
Quách Tiểu Tuệ nhìn những người đang đi phía trước, bĩu môi: “Một đám người giống như bị bỏ đói lâu rồi vậy. Ăn cơm thì xếp hàng mà đi, tới sớm tới muộn cũng có thiếu phần đâu, hừ.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Tiểu Ác: “Khụ khụ, nếu nói là nguyên chủ Trần Vũ Ly khinh thường người nhà quê thì Quách Tiểu Tuệ còn dữ hơn. Cô ta luôn luôn hếch mũi xem thường người trong thôn.”
“Nếu như vậy sao không để ta nhập vào người Quách Tiểu Tuệ?”
Cô cảm thấy Quách Tiểu Tuệ ác hơn một chút.
Tiểu Ác trả lời đặc biệt lớn tiếng: “Là vì túi da của Quách Tiểu Tuệ không đẹp bằng Trần Vũ Ly!”
Trong thế giới này có hai “cực phẩm” thanh niên trí thức, một người là Quách Tiểu Tuệ và người còn lại là nguyên chủ Trần Vũ Ly. Nhưng Trần Vũ Ly trắng trẻo xinh đẹp, là một cực phẩm thực thụ, còn Quách Tiểu Tuệ lại có dáng người khô quắt, chỉ có thể được xem là thanh tú.
Nguyễn Tiểu Ly: “…?”
Cô không hiểu lắm, lựa chọn thân thể cho phản diện còn phải cân nhắc chuyện xinh đẹp sao?
Tiểu Ác nhướng mày: “Ta cũng chỉ nghĩ cho cô thôi mà. Ta thấy con gái thường thích cơ thể xinh đẹp nên ta mới bỏ qua phản diện ác hơn là Quách Tiểu Tuệ mà lựa chọn thân thể xinh đẹp của Trần Vũ Ly cho cô. Tiểu Ly, cô không thích à?
Nếu cô không thích và không để tâm đến vấn đề đẹp xấu thì sau này ta sẽ không quan tâm đến nhan sắc của nguyên chủ nữa. Trên đời này vai ác xấu xí rất nhiều, vừa xấu vừa đáng khinh thì làm nhiệm vụ cũng sẽ dễ kiếm điểm hơn, hahahaha…”
Bạn tưởng tất cả phản diện đều đẹp ư? Không, chỉ là do Tiểu Ác đã lọc ra và lựa chọn cho Nguyễn Tiểu Ly một cơ thể xinh đẹp mà thôi.
Nguyễn Tiểu Ly vội vàng chặn đứng ý tưởng của Tiểu Ác: “Người làm rất tốt, ta thích cơ thể xinh đẹp.”
Nếu cô không nói vậy thì không chừng sau này sẽ toàn là thân thể dưa méo táo nứt thi nhau kéo tới.
Tiểu Ác gật đầu: “Thích thì tốt.”

Trong lúc nói chuyện, Nguyễn Tiểu Ly đã đi theo nhóm thanh niên trí thức đến nhà ăn chung.
Thanh niên trí thức đến thôn này được 10 người, 3 người là nữ, còn lại đều là nam. Mọi người đều đến từ các thành phố khác nhau.
Nguyên chủ Trần Vũ Ly không biết nhiều về những nam thanh niên trí thức kia, mà Nguyễn Tiểu Ly cũng không định tìm hiểu.
Mọi người xếp hàng cầm chén đi múc thức ăn. Một giá cháo ngũ cốc rau dại, một cái bánh bao chay, đây là phần ăn trưa tiêu chuẩn của mỗi người.
Nguyễn Tiểu Ly cầm chén sứ đi lấy bữa trưa, sau đó đi theo nhóm thanh niên trí thức đến một cái bàn ăn.
Cháo ngũ cốc rau dại có màu xám, khá đặc, còn bánh bao chay thì có màu xanh đen và đặc biệt là cứng như đá.
Nguyễn Tiểu Ly dùng sức ngắt một miếng bánh bao xuống, nhưng cái bánh cứng đến nỗi cô kéo mãi cũng không xi nhê…
Vẻ mặt của cô vừa ngạc nhiên vừa vi diệu. Ăn cái này vào có khi nào bị đau dạ dày luôn không?
Nhưng trong thời kỳ này thì được ăn là chuyện rất đáng mừng rồi, mấy năm trước còn có nạn đói chết người kia kìa. Ở trong mắt hầu hết mọi người, những món này đã rất không tệ.
Nguyễn Tiểu Ly húp một muỗng cháo, sau đó lại cắn một miếng bánh bao rồi từ từ nhai nuốt.
Ăn một bữa cơm mà quai hàm của cô đã đau hết cả lên. Cháo thì đã ăn xong nhưng bánh bao thì còn dư lại tận nửa cái.
Nguyễn Tiểu Ly quay đầu nhìn những người còn lại. Bọn họ ăn rất nhanh, nhưng rõ ràng là vẫn chưa quen ăn những món này.
Cô lặng lẽ nhét nửa cái bánh bao còn lại vào túi váy bên hông.
Ăn không nổi nhưng không thể vứt, bỏ lại trong chén bị người ta thấy cũng không ổn, vì vậy Nguyễn Tiểu Ly chỉ có thể lén giấu vào túi. Cái bánh bao chay này cứng như đá nên để trong túi sẽ không bị nát vụn, hơn nữa nó cũng không có nước nên sẽ không làm dơ quần áo.
Đến khi mọi người ăn gần xong, một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi đi ra. Người đàn ông này trông rất có uy nghiêm, anh ta chính là đại đội trưởng của thôn.

Đại đội trưởng kêu gọi: “Thời gian này mọi người phải tranh thủ, đến mùa xuân chúng ta phải trồng xong xuôi thì năm sau mới được mùa và mọi người mới có ăn.”
“Được.”
“Được, tôi sẽ đẩy nhanh tốc độ.”
Các thôn dân trả lời rất hăng hái, đại đội trưởng gật đầu hài lòng: “Tôi thấy gần đây mọi người làm việc hơi lộn xộn. Trước mắt hôm nay cứ làm như cũ, sáng mai mọi người tập hợp rồi tôi phân nhiệm vụ mới cho.”
“Được.”
“Đại đội trưởng, tôi muốn đi cày, tôi muốn dắt trâu đi cày ruộng.”
“Đại đội trưởng, thằng con lớn nhà tôi lớn rồi, có thể bắt đầu làm việc. Cho nó đi cắt cỏ cho trâu đi.”
Mọi người nói nhao nhao, đại đội trưởng vẫn kiên nhẫn nghe từng người phát biểu.
Nhóm thanh niên trí thức ngồi chung bàn bắt đầu trò chuyện. Một chàng trai ủ rũ nói: “Cầu xin đừng có bắt tôi đi cuốc đất, cánh tay tôi sắp nâng không nổi rồi đây này.”
“Không phải trong thôn có trâu cày sao, tại sao lại bắt nhân công đi cuốc đất chứ?”
“Cậu khờ thế, không thấy trong cả cái thôn chỉ có một con trâu hả. Đất của thôn nhiều như vậy thì một con trâu cày sao mà hết.”
Trình Hi nghe mọi người nói chuyện, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa. Cô nhìn sang Quách Tiểu Tuệ và Nguyễn Tiểu Ly: “Ngày mai chúng ta xin đi nhổ cỏ đi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.