Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 339: Chương 339:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Chu Phụ Cốc có chút kinh ngạc, vậy mà đại đội trưởng lại sắp xếp cho hắn đi làm việc chung với các thanh niên trí thức.
“Được.” Hắn gật đầu.
“Tốt, tôi đã phân công công việc cho mọi người xong rồi. Giờ ai đi làm việc của người nấy đi. Chúng ta hãy cùng nỗ lực xây dựng thôn để sau này mọi người có được cuộc sống tươi đẹp. Chúng ta sẽ ngày một tốt!”
“Đại đội trưởng nói rất đúng, chúng ta sẽ ngày một tốt hơn!”
Thôn dân lập tức hưng phấn hẳn lên, theo đó nhiệt tình cũng tăng cao. Mọi người vô cùng hứng khởi đi ra ruộng làm việc.
Vì được phân chia công bằng nên tất cả đều ra sức làm việc. Chỉ một lát sau, bài hồng ca lại bắt đầu được khởi xướng. Không khí lao động trên đồng ruộng rất vui tươi.
Khóe miệng của Nguyễn Tiểu Ly và Tiểu Ác khẽ run. Lần đầu tiên được trông thấy cảnh tượng của thời đại này ở khoảng cách gần như vậy thật là mở rộng tầm mắt.
Trình Hi: “Đi thôi, chúng ta tới phòng chứa củi lấy dao chẻ củi rồi lên núi đi.”
Quách Tiểu Tuệ đá đá bụi cỏ cạnh chân: “Ngày mai chúng ta nhất định phải đến sớm để nói chuyện với đại đội trưởng, tìm việc nhẹ nhàng hơn mà làm. Lên núi đốn củi quá nặng nhọc, hơn nữa ai biết trên núi có cọp hay gấu này nọ không.”

“Không đâu, chỗ đốn củi gần thôn như vậy sẽ không có thú hoang đâu, chỉ cần chúng ta không đi sâu vào trong rừng là được.” Trình Hi an ủi Quách Tiểu Tuệ.
Ba nữ thanh niên trí thức xinh đẹp đi phía trước, hướng về phòng chứa củi để lấy dao. Chu Phụ Cốc, chàng trai cao hơn các cô tận hai cái đầu yên lặng đi phía sau.
Chu Phụ Cốc không thích nói chuyện với người khác, mà những người kia cũng không bắt chuyện với hắn, vậy nên hắn cứ thế yên lặng đi theo.
Nguyễn Tiểu Ly cũng là một người ít nói. Cả đoạn đường chỉ có Quách Tiểu Tuệ và Trình Hi trò chuyện với nhau. Thỉnh thoảng Trình Hi cũng nói với Nguyễn Tiểu Ly mấy câu nhưng Nguyễn Tiểu Ly chỉ bâng quơ ừ ờ cho có lệ.
Chu Phụ Cốc bất giác nhìn về phía nữ thanh niên trí thức không thích nói chuyện kia. Cô mặc một chiếc váy vô cùng đẹp, mái tóc dài được tết thành một cái bím xinh xắn, phía sau tai còn cài một một chiếc kẹp đính trân châu, vừa nhìn cách ăn mặc thì đã biết đây là một cô gái lớn lên ở thành phố.
Trong vẻ yên tĩnh lại tản ra hơi hở lạnh nhạt, khí chất như vậy sẽ khiến người ta khó mà quên được chỉ sau một cái liếc mắt. Vậy mà trước kia Chu Phụ Cốc lại chưa từng chú ý tới cô.
Cô không thích nói chuyện lắm.
Chu Phụ Cốc đang nhìn cô, đột nhiên Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu chống lại ánh mắt của hắn.
Chu Phụ Cốc sửng sốt, sau đó nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác. Ngay sau đó, cô nhẹ nhàng hỏi một câu: “Con trai nhà địa chủ, cậu mới nhìn chằm chằm mặt tôi làm gì?”
Quách Tiểu Tuệ và Trình Hi bị lời nói của cô hấp dẫn sự chú ý.
Chuyện gì vậy? Chu gia lang nhìn Trần Vũ Ly?
Quách Tiểu Tuệ cười cười nhìn hai người: “Cô xinh đẹp thì tất nhiên sẽ có đàn ông nhìn ngắm rồi. Có phải anh Chu xem trọng thanh niên trí thức Trần phải không?”

Trình Hi giữ chặt Quách Tiểu Tuệ: “Đừng nói linh tinh.”
Xem trọng cô ấy? Không có.
Chu Phụ Cốc chỉ đánh giá cô ấy một chút, không may đúng lúc đó thì bị người ta phát hiện mà thôi.
Chu Phụ Cốc chưa kịp mở miệng, Nguyễn Tiểu Ly đã nói trước: “Xem trọng tôi? Tôi và cậu ta đâu quen biết gì nhiều. Nếu chỉ dựa vào một khuôn mặt mà xem trọng tôi thì đúng là một người nông cạn. Cái đó không phải là xem trọng nữa mà phải gọi là háo sắc.”
Cô hung dữ trừng mắt với hắn một cái tựa như đang mắng hắn, sau đó cô xách con dao chẻ củi hướng tới con đường nhỏ thông tới sườn núi mà đi.
Trình Hi và Quách Tiểu Tuệ chưa nố gì thêm đã nhanh chân đuổi theo.
Chu Phụ Cốc vẫn đứng tại chỗ, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn bóng dáng đang đi xa kia. Càng nhìn hắn càng thấy cô giống con mèo hung dữ lúc trước của nhà hắn. Nhớ khi ấy còn nhỏ, hắn ngồi xổm trong nhà nhìn nó, đột nhiên con mèo đó xông tới và cào hắn một cái.
Nó chẳng những hung dữ mà đôi vuốt sắc bén của nó khi cào trúng người còn rất đau.
Vừa rồi cô đã mắng hắn háo sắc…
Chu Phụ Cốc thấy các cô đã đi lên núi mới bước nhanh đuổi theo.
Tuy rằng vào mùa này trên núi sẽ không có côn trùng lớn, nhưng kiến hay côn trùng có độc thì lại không ít.
Bởi vì mấy ngày hôm trước trời đổ mưa nên trên con đường nhỏ lên núi đã mọc lên rất nhiều rêu, do đó lúc đi sẽ rất dễ bị trượt chân.

Trình Hi: “Nắm mấy bụi cây ven đường đi, đừng để bị té. Té là lăn xuống núi luôn đó.
Cả nhóm đang muốn đi lên chỗ đất trống trên đỉnh núi tìm củi, vì trên sườn núi này toàn là bụi cỏ có gai, rất khó để đứng đốn, mà gỗ ở chỗ này cũng khó đốt nên họ phải lên đỉnh núi tìm cây khô mà chặt.
Nguyễn Tiểu Ly đang mang giày vải nên khá trơn. Cô duỗi tay nắm lấy bụi cây bên cạnh để đi lên, nhưng vừa kéo thì tay cô tức khắc bị đau: “A.”
Theo phản xạ cô rút tay về, sau đó khẽ hít vào một cái.
Trình Hi nghe thấy âm thanh thì lập tức hỏi thăm: “Trần Vũ Ly, tay cô bị thương à?”
Trong bụi cây có gai nên lúc kéo sẽ có thể làm tay bị thương.
Quách Tiểu Tuệ khinh thường: “Cô đúng là lắm chuyện.”
Chu Phụ Cốc đang đứng phía sau cách ba cô gái không xa, ánh mắt hắn dừng trên bàn tay trắng nõn của Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu nhìn bàn tay của mình. Trên đó chỉ có đầu ngón tay hơi đỏ lên một chút chứ chưa bị gai của bụi cây đâm bị thương. Tuy nhiên, dù chỉ hơi đỏ nhưng ngón tay lại đặc biệt ngứa và nóng rát.
Quách Tiểu Tuệ khẽ liếc qua tay cô: “Cũng đâu bị chảy máu, mới đỏ chút thôi, đừng làm ra vẻ như vậy được không? Nhanh lên đi, đừng đứng đó cản đường.”
Quách Tiểu Tuệ trực tiếp lướt qua người Nguyễn Tiểu Ly đi lên núi, lười phải chờ đợi.
“Trần Vũ Ly, tay cô không sao chứ?” Trình Hi vẫn quan tâm.
“Không sao, cô đi lên trước đi, lúc nắm bụi cây cẩn thận chút, có sâu.” Nguyễn Tiểu Ly nhẹ nhàng dặn dò.
Thật ra cô đã bị một con sâu ớt đâm vào tay. Đó là một loại sâu màu trắng xanh giống như chiếc lá nhỏ bám vào bụi cây,  chỉ cần đụng nhẹ vào nó sẽ lập tức bị ngứa và nóng rát.

Trình Hi gật đầu.
Nguyễn Tiểu Ly lọt lại cuối cùng, Chu Phụ Cốc đi phía sau cô.
Đoạn đường lên núi sau đó Nguyễn Tiểu Ly đều không nắm cây cỏ bên lề đường nữa. Cô chỉ chậm rãi đi lên, thỉnh thoảng bị trượt chân thì cũng chỉ cố gắng giữ thăng bằng là xong.
Thế nhưng người đi sau Nguyễn Tiểu Ly là Chu Phụ Cốc lại có chút lo sợ. Đôi khi Nguyễn Tiểu Ly ở phía trước bị rêu làm trượt chân mà nghiêng ngả, có đôi lần Chu Phụ Cốc suýt chút nữa đã vươn tay ra đỡ lấy cô.
Vất vả leo lên núi. Sau khi lên tới đỉnh, các cô gái lập tức bắt đầu bận rộn với công việc.
Trên đỉnh núi có rất nhiều cây cối chết héo. Ba cô gái chỉ cần đốn cây ngã xuống, sau đó Chu Phụ Cốc sẽ phụ trách đem xuống núi cho họ.
Thân cây nào cũng đều vô cùng to, phải chặt ít nhất cả trăm cái mới có thể đốn ngã nó được. Ba người chặt một hồi liền cảm thấy tay cầm dao rất đau, hơn nữa còn có chút tê rần do phản lực.
Trình Hi cho dù tay đau cũng không dừng lại, quả thật rất nhẫn nại. Còn Quách Tiểu Tuệ lại bắt đầu than thở: “Dao này khó chặt muốn chết, lần sau đi chợ phải kêu đại đội trưởng mua cưa mới được.”
Tiểu Ác: “Tiểu Ly, cô lén lười biếng chút đi.”
“Hả?”
“Lén lười biếng như thiết lập nhân vật sẽ có điểm, vả lại cô cũng được nghỉ ngơi nha.”
“Được.” Động tác chặt cây của Nguyễn Tiểu Ly chậm lại, sức lực cũng giảm đi rất nhiều, đoán chừng chặt thế này thì hết buổi chiều cũng không đốn được một cây nào.
Chu Phụ Cốc ở bên kia gần như chỉ dùng có 10 nhát dao là đã đốn đổ được một cây. Sau khi đốn liên tục 5 6 cây, hắn mới chú ý ba thanh niên trí thức phía bên kia bận bịu nửa ngày mà chỉ mới đốn ngã có hai cây…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.