Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 340: Chương 340:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Ba người đốn hai cây. Trình Hi đốn một cây, Quách Tiểu Tuệ cũng đốn một cây, còn Nguyễn Tiểu Ly… không có gì cả.
Cái cây trước mặt Nguyễn Tiểu Ly vốn dĩ đã to hơn cây của những người khác, lúc sau cô còn lười biếng mà giảm lực nên cái cây chỉ mới chặt được một nửa, đến lúc này vẫn giậm chân tại chỗ.
Bàn tay cầm dao đã tê rần, Nguyễn Tiểu Ly hạ dao dù nhanh nhưng cũng không còn được linh hoạt, cứ tiếp tục như thế thì lòng bàn tay của cô sẽ rất dễ bị nổi mụn nước.
Tiểu Ác: “Cô nới lỏng dao một chút, nếu để bị nổi mụn nước thì khi cô đi làm việc khác sẽ bị khó chịu đấy.”
“Không thể nắm lỏng được.”
“Tại sao?” Nắm chặt rất đau tay mà.
“Ta sợ nắm lỏng dao sẽ bay ra ngoài, chết người.”
“…”
Tiểu Ác bỗng không biết nên nói thế nào. Một người có thể dùng kiếm giết người vậy mà lại không biết cầm dao đốn củi. Đây có lẽ chính là ông trời mở cho bạn một cánh cửa sổ nhưng đồng thời cũng đóng lại một cánh cửa khác chăng?

Nguyễn Tiểu Ly chậm rãi chặt cây.
Thời gian trôi qua từng chút, trên núi chỉ có tiếng đốn củi của nhóm người Nguyễn Tiểu Ly.
Tốc độ của Chu Phụ Cốc rất nhanh, hai ba nhát đã chặt được một đống củi, sau đó hắn đi sang chỗ khác.
Quách Tiểu Tuệ ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Sao anh ta đi rồi, để 3 đứa con gái chúng ta ở lại đây làm việc á? Có biết lịch thiệp là gì không vậy?”
Trình Hi: “Có lẽ anh ấy đi nghỉ ngơi một lát thôi, nhìn người ta đốn bao nhiêu là củi kìa, còn chúng ta mới được nhiêu đây. Chúng ta phải cố gắng lên.”
“Cố lên kiểu gì, tay tôi đau muốn chết rồi đây này, tôi thà xuống ruộng làm việc còn hơn.” Quách Tiểu Tuệ tức giận chém lên cây vài nhát, sau đó quay sang Nguyễn Tiểu Ly: “Trần Vũ Ly, tôi đã đốn được 2 cây rồi mà sao cô còn chưa đốn được một cây nào vậy? Có phải cô đang lười biếng đúng không?”
Nguyễn Tiểu Ly ngước mắt: “Cô ồn ào quá.”
Thật sự là rất ồn, ngày nào cũng túm lấy người ta rồi nói oang oang chẳng khác gì một cái đại bác làm điếc tai người. Phải chăng cô ta là cái bình xịt (*) đầu thai lên?
(*) bình xịt: (tiếng lóng) chỉ những người thích bình luận, chê bai người khác, hiện đại gọi là anh hùng bàn phím.
Cũng may là Tiểu Ác không chọn cho cô thân xác của Quách Tiểu Tuệ, nếu cô trở thành cô ta thì không chừng muốn hoàn thành nhiệm vụ phản diện sẽ phải la hét với người khác mỗi ngày.
Nguyễn Tiểu Ly không phải là người thích nói chuyện, quả thật cô sẽ không thích nhân vật có thiết lập như vậy.
Tiểu Ác: “Lúc trước ta cũng nghĩ vậy đó, vậy nên ta mới dứt khoát chọn cho cô phản diện phụ Trần Vũ Ly.”

“Tiểu Ác thật thông minh.”
Không phải hàng ngày Tiểu Ác chỉ có mỗi việc xem phim là xong, nó cũng rất tinh tế trên những phương diện khác, chẳng hạn như việc lựa chọn nhân vật nào cho ký chủ gửi hồn nó cũng sẽ xem xét kỹ lưỡng.
Bị chê ồn thì làm sao Quách Tiểu Tuệ còn có thể nhẫn nhịn. Cô ta ném dao chẻ củi xuống đất, sau đó đi băng băng tới trước mặt Nguyễn Tiểu Ly.
“Trần Vũ Ly, cô nói ai ồn?”
“Cô thích bị người ta chê lần hai à?” Nguyễn Tiểu Ly hờ hững hỏi.
Nghe một lần chưa đủ còn muốn đến để nghe thêm lần thứ hai?
Quách Tiểu Tuệ tức giận bừng bừng: “Cô cứ đắc ý đi. Ở đây là nông thôn chứ không phải thành phố đâu, để tôi xem hôm nay cô đốn được bao nhiêu củi. Sau khi xuống núi tôi sẽ đi mách đại đội trưởng để ông ấy trừ công điểm của cô, hừ.”
“Mách cái gì? Tôi cũng đâu có lười, chỉ là tôi yếu nên chặt chậm thôi mà.”
Chu Phụ Cốc cầm một cây trúc nhỏ nhắn quay lại. Lúc nãy hắn rời đi là để đi tìm rừng trúc nhằm chặt một cây trúc về. Chỉ cần chẻ nhỏ cây trúc vàng này ra thành những nan trúc dài, mảnh, dẻo thì sẽ rất thích  hợp để bó củi. Nhưng hắn vừa về đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Hình như cái người gọi là thanh niên trí thức Quách gì đó đang kiếm chuyện với cô ấy. Chỉ trích cô ấy lười?
Chu Phụ Cốc nhanh chóng liếc sơ qua bàn tay trắng nõn thon thả của cô. Đôi tay này vừa nhìn đã biết là không thể đốn củi. Tuy nhiên sức yếu thì không thấy được, còn hắn thì lại chính mắt nhìn thấy cô dùng một nhánh cô đâm chết con thỏ hoang.
Trình Hi lại lần nữa tới khuyên can Quách Tiểu Tuệ đang đứng la hét ở nơi đó một mình. Nguyễn Tiểu Ly lười phản ứng với cô ta, Quách Tiểu Tuệ cảm thấy bản thân như đang đánh vào bông, càng nói chỉ khiến mình càng tức, cuối cùng cô ta dứt khoát đi theo Trình Hi để tìm cho mình một bậc thang.

“Hừ, tôi nể mặt Trình Hi và vì cả ba chúng ta đều ở xa tới đây nên mới bao dung cô một chút mà không đi mách cô.” Quách Tiểu Tuệ nói xong liền liếc xéo Nguyễn Tiểu Ly, sau đó quay lại chỗ nhặt dao lên rồi tiếp tục làm việc.
Chu Phụ Cốc thấy bên kia dường như không còn việc gì nữa thì mới bắt đầu dùng dao chẻ củi chẻ nhỏ cây trúc vàng trong tay.
Trình Hi tò mò đi qua xem: “Anh Chu, anh chẻ trúc làm gì vậy?”
Ngày đầu tiên đến thôn thì các cô đã nghe kể về cái người tên Chu Phụ Cốc này. Thái độ của người trong thôn đều là không thích anh ta, lần nào bắt gặp Chu Phụ Cốc thì Trinh Hi đều trông thấy từ xa. Cô cảm thấy anh ta là một người cô độc lai độc vãng (**), không thích nói chuyện nhưng cử chỉ hành vi hay cách làm việc đều không có khiếm khuyết gì.
(**) độc lai độc vãng: một mình đi, một mình về.
Chu Phụ Cốc không ngẩng đầu mà chỉ lạnh lùng trả lời: “Chẻ thành nan để bó củi.”
“Thì ra là thế. Vậy anh Chu cẩn thận nhé, trúc rất dễ làm tay bị thương.” Trình Hi tươi cười, tốt bụng nhắc nhở.
Cô luôn luôn hòa đồng như vậy, đối xử với mọi người rất lễ phép và cũng rất tốt bụng. Đây có lẽ chính là sức hấp dẫn của nữ chính.
Nguyễn Tiểu Ly vừa chặt cây vừa chú ý đến hình huống phía bên kia, nhưng không chú ý được bao nhiêu thì cô đã lại trở về với dáng vẻ bình thản và làm nhiệm vụ của mình. Cô chỉ cần một cuộc sống thật tốt là được.
Kết thúc một buổi sáng làm việc bận rộn, Chu Phụ Cốc đã đốn được rất nhiều củi, còn ba người các cô thì lại chẳng có nổi 10 cây.
Nguyễn Tiểu Ly chỉ đốn được vẻn vẹn 2 cây, Quách Tiểu Tuệ hung dữ trừng mắt với cô: “Làm chung nhóm với cô đúng là xui xẻo, hừ.”
Chỉ biết lười biếng.
Nguyễn Tiểu Ly không quan tâm.
Trình Hi lau lau mồ hôi trán: “Cũng gần đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta thu thập rồi mang mấy đống củi này xuống núi đi.”

Ba cô gái các cô chắc chắn sẽ không thể khiêng hết đống cây này xuống được. Chu Phụ Cốc đi tới, lấy nan trúc vừa mới chẻ ra và bó lại tất cả củi đốn được lại thật chặt, sau đó khiêng một bó củi lớn lên vai.
Ba cây gộp thành một bó, mỗi bên vai vác hẳn 1 bó.
Sức lực của Chu Phụ Cốc vô cùng lớn, ba người Nguyễn Tiểu Ly nhìn đến choáng váng.
Trình Hi: “Anh Chu à, đường xuống xúi rất trơn và còn khá xa, anh có muốn vác từng bó không…”
Chu Phụ Cốc không nói gì, im lặng vác hai bó củi xuống núi.
Đúng lúc này, ở một nơi rất xa mà nhóm người cũng nghe thấy tiếng loa lớn của thôn vang lên, đã đến giờ cơm trưa.
Hôm nay đốn củi cả một buổi sáng, các cô đã đói đến nỗi bụng kêu inh ỏi.
Nguyễn Tiểu Ly xách dao đi xuống núi.
Trình Hi gọi lại: “Trần Vũ Ly, cô chờ chút. Hay là ba người chúng ta hợp sức cùng nhau khiêng một bó xuống núi đi.”
Quách Tiểu Tuệ nghe thấy vậy thì không muốn lắm. Các cô lên đây đốn củi chứ đâu phải đi khiêng củi. Công việc đem củi xuống núi rõ ràng là của cái người con nhà địa chủ kia, mắc mớ gì các cô phải làm chứ?
Nguyễn Tiểu Ly quay đầu lại: “Quá nặng, đường quá trơn, tôi không khiêng.”
Nói xong, cô vô tình đi mất.
Quách Tiểu Tuệ thấy Trần Vũ Ly đã làm “gương tốt” thì cũng nói theo: “Một bó củi tới tận 3 cây, dài như vậy khó chuyển xuống lắm. Lúc chúng ta đi lên còn suýt té, giờ đi xuống còn mang theo bó củi thế này lỡ như té thì phải làm sao? Đến lúc đó lăn xuống ngã vào khe suối rồi chết ở trong đó thì cũng có ai tới cứu chúng ta đâu. Trình Hi chúng ta nên về đi thì hơn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.