Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 341: Chương 341:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Quách Tiểu Tuệ nói xong liền nối gót Nguyễn Tiểu Ly. Trình Hi vẫn đứng đó, cuối cùng cô mở bó củi ra rồi tự mình kéo một cây xuống núi.
Hai người kia không muốn giúp vậy thì cô tự kéo một cây thôi.
Trình Hi chọn một cây tương đối nhỏ rồi chậm chạp kéo lê từ trên núi xuống. Quách Tiểu Tuệ nhìn cô một cái, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
Ngày nào Trình Hi này cũng làm ra bộ dáng người tốt để lấy lòng ai đây chứ? Làm mấy chuyện này có ai nhìn thấy à? Thật là.
Nguyễn Tiểu Ly đi đằng trước vẫn luôn yên lặng, không hề quay đầu lại nhìn Trình Hi mà chỉ lo nhìn đường phía trước.
Chu Phụ Cốc đi rất nhanh, các cô gái mới chậm một chút thôi mà đã không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.
Chu Phụ Cốc vác hai bó củi lớn nhanh chóng quay về thôn, mang về phòng chứa củi rồi lại tiếp tục lên núi.
Trên con đường núi bên này, Trình Hi vì kéo một thân cây theo nên tốc độ rất chậm.
Quách Tiểu Tuệ khuyên: “Trình Hi, cô bỏ ra đi, để lát nữa anh ta đến khiêng. Cô kéo vậy thì khi đến nhà ăn mọi người đã ăn xong cả rồi.”
Trình Hi kéo cây nên toàn thân đầm đìa mồ hôi, mặt cũng đỏ lựng: “Nếu đã kéo xuống đây rồi thì tôi phải kéo nó về luôn.”

“Sao cô phải làm khổ bản thân như vậy chứ? Đây đâu phải việc của cô đâu mà cô làm, người mệt không phải là cô à?”
Trình Hi hơi không vui: “Việc của anh Chu là đem củi về giúp chúng ta chứ không phải chặt cây, nhưng lúc nãy anh ấy vẫn chịu khó chặt cây đất thôi.”
Chỉ một câu nói đã khiến Quách Tiểu Tuệ á khẩu không trả lời được. Cô ta chỉ biết trợn mắt câm miệng.
Đường đi vốn đã trơn trượt lại còn có rong rêu. Vì nói chuyện với Quách Tiểu Tuệ mà Trình Hi đã bị phân tâm một chút, lúc kéo thân cây cô đã bất cẩn giẫm lên tảng đá mọc đầy rêu. Trình Hi lập tức ngã chúi đầu về trước, mà thân cây kia cũng lăn thẳng xuống dưới.
Một người một cây lăn tròn xuống núi. Quách Tiểu Tuệ sợ đến nỗi nhanh chóng nhào qua một bên để tránh đi.
Trình Hi tái mặt, hô to: “Mau tránh ra!”
Lúc này, Nguyễn Tiểu Ly đang đứng giữa đường. Cô không tránh sang bên lề mà ngược lại còn bước chân sang ngang, vươn tay ra đỡ một đầu của khúc cây, sau đó chặn lại Trình Hi đang lăn tới.
Trình Hi và Nguyễn Tiểu Ly mạnh mẽ va vào nhau, tiếng va chạm nặng nề phát ra.
Trình Hi đè lên Nguyễn Tiểu Ly, hai người chật vật ngã vào bên vệ đường.
Nguyễn Tiểu Ly cau mày. Tay cô đau…
Chu Phụ Cốc đang đi lên núi để chuyển củi lần thứ 2, đúng lúc đã đi đến gần đó thì thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, nhanh chóng chạy tới: “Các cô không sao chứ?”
Trình Hi vội vàng bò dậy: “Tôi không sao, chủ yếu là Trần Vũ Ly, cô ấy đã đỡ khúc cây lại còn chắn cho tôi nữa.”
Trình Hi gấp gáp nâng Nguyễn Tiểu Ly dậy, vô cùng cẩn thận mà đánh giá cô: “Trần Vũ Ly, cô có đau ở đâu không? Lúc nãy tôi đụng vào cô tiếng động lớn như vậy, cô có chỗ nào bị đau nhiều không?”

Sau lưng của Nguyễn Tiểu Ly rất đau. Lúc ngã xuống, lưng cô đã cấn lên cục đá trên mặt đất, hiện tại khó có thể thẳng lưng nổi.
Đôi mắt tinh tường của Chu Phụ Cốc nhìn thấy vết máu trên quần áo của cô. Hắn thò tay, trực tiếp bóp lấy cánh tay cô: “Tay cô chảy máu.”
Nhờ câu nói này mọi người mới thấy cánh tay phải của Nguyễn Tiểu Ly đã bị khúc cây cắt ngang một đường dài, hiện tại vẫn đang chảy máu. Một cánh tay thon nhỏ bị cắt đường dài thế này thoạt nhìn rất ghê rợn, trên lãn da trắng nõn là từng vệt máu đỏ tươi uốn lượn.
Nguyễn Tiểu Ly không cảm giác được cánh tay mình thật sự có đau hay không, cô chỉ cảm nhận được khoảnh khắc nữ chính đè lên người mình, sau đó cô ngã xuống bị cục đá cấn đau lưng thôi.
“Không sao, không đau, quay về xử lý một chút là được.”
Tuy rằng ra rất nhiều máu nhưng thật sự không đau.
Tiểu Ác che mặt: “Cô nói đau một tí được không… Nguyên chủ là người cực kỳ sợ đau, còn là một người nhõng nhẽo. Phản ứng của cô ta sẽ không bình tĩnh giống cô đâu.”
Tâm tình tốt thì Nguyễn Tiểu Ly sẽ tình nguyện làm theo thiết lập nhân vật, còn lúc cô không muốn thì cô sẽ bơ đẹp cáigọi là thiết lập.
“…Tiểu Ác, ngươi phải nói sớm chút chứ, ta nói xong rồi ngươi mới nhắc.”
“Huhu!” Tiểu Ác oa lên một tiếng giả khóc. Nó thật sự khóc không ra nước mắt!
“Ngoan nào.”
“Huhuhu!” Tiểu Ác gào lớn hơn nữa.

Trình Hi cứ nhìn vào Nguyễn Tiểu Ly. Cô cảm thấy hai ngày nay Trần Vũ Ly đã thay đổi rất nhiều, tại sao?
Cô còn nhớ ngày đầu tiên đến thôn này, các cô được phân công đi cắt cỏ heo, ngón tay của Trần Vũ Ly chỉ bị cây cỏ cắt một chút thôi mà cô ấy đã la rất to, bây giờ vết thương lớn như thế nhưng sao cô ấy lại giống như không có chuyện gì hết vậy?
Tuy rằng trong lòng có tò mò và nghi ngờ nhưng Trình Hi cũng không tiếp tục nghĩ sâu về chuyện này, cô lấy chiếc khăn trên người ra rồi băng bó tay cho Nguyễn Tiểu Ly: “Hiện tại không đau thì chắc là do đang tê, đợi lát nữa là đau đó.”
Chu Phụ Cốc vẫn đang túm cánh tay Nguyễn Tiểu Ly mà không nói chuyện. Trình Hi thì chăm chú dùng khăn quấn chặt vết thương cho Nguyễn Tiểu Ly.
Một nam một nữ đều vây quanh Nguyễn Tiểu Ly, Quách Tiểu Tuệ tức giận nhưng không đi qua: “Chuyện có bao lớn, cũng đâu có bị đau. Loa trong thôn tắt luôn rồi, không chừng bây giờ mọi người đều đang ăn cơm, chỉ có chúng ta là ở đây. Tất cả là do mấy người, phiền phức muốn chết.”
Nguyễn Tiểu Ly tùy ý để hai người kia băng bó cho mình, cô nghiêng đầu nhìn Quách Tiểu Tuệ: “Bọn tôi bắt cô ở lại chờ à?”
Quách Tiểu Tuệ trừng lớn mắt: “Là cô nói đó. Có lòng tốt ở lại chờ lại thành rảnh rỗi sinh nông nổi. Tôi thèm chờ mấy người lắm, hừ.”
Cô ta tức giận hừ một cái, sau đó lướt qua bọn họ mà bỏ đi trước.
Nguyễn Tiểu Ly thở nhẹ một cái: “Người làm ầm ĩ rốt cuộc cũng đi.”
Lần này Trình Hi không nói gì, rõ ràng cô ấy cũng không thích Quách Tiểu Tuệ ầm ĩ như vậy.
“Tôi băng bó đơn giản cho cô trước, chờ lát nữa xuống thôn hỏi người ta xem có thuốc gì không.”
“Ừm.” Nguyễn Tiểu Ly không quan tâm lắm.
Cả quá trình, Chu Phụ Cốc đều nâng tay của Nguyễn Tiểu Ly lên. Hắn hoàn toàn không dám làm mạnh, cứ cảm thấy cánh tay nhỏ nhắn như vậy thì chỉ cần một lực nhẹ cũng đủ để bẻ gãy.
Trình Hi băng bó xong thì nhìn xuống tay cô rồi xin lỗi: “Nếu tôi không lăn xuống thì đã không đụng vào cô, khúc cây này cũng sẽ không làm cô bị thương.”
“Không sao mà.”

Nguyễn Tiểu Ly lập tức rút tay mình lại nhưng lại chợt phát hiện nó vẫn đang bị Chu Phụ Cốc cầm.
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt sâu kín: “Chu Phụ Cốc, tay tôi nắm thích lắm à?”
Lúc cô kêu tên của hắn hay khi nói chuyện đều cho người ta cảm giác hung dữ và ngang ngược.
Chu Phụ Cốc sửng sốt, mau chóng buông tay ra.
Cậu cho rằng buông tay là xong rồi à?
Nguyễn Tiểu Ly nâng tay hoạt động động một chút, sau đó nói: “Lúc nắm tay tôi cậu nghĩ cái gì trong đầu? Tôi nói cho cậu biết, thân phận của tôi không phải là thứ mà loại người như cậu có thể mơ tới.”
Cô xoay người bỏ đi, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn, tựa như người như hắn căn bản không xứng để cho cô nhìn một cái.
Xấu hổ, khó chịu, hai từ này rất thích hợp dùng để miêu tả Chu Phụ Cốc ngay lúc này.
Sắc mặt của Chu Phụ Cốc hơi khó chịu. Hắn đã làm gì đâu chứ, sao cô ấy lại không vui?
Trình Hi xởi lởi mở miệng: “Anh Chu đừng giận, tính cách của Trần Vũ Ly là vậy đó. Cô ấy hiểu lầm anh mà thôi.”
Sao nói một hồi lại thấy không đúng nhỉ… Trình Hi lập tức ngậm miệng, nhanh chóng đuổi theo Nguyễn Tiểu Ly.
“Trần Vũ Ly này, lúc xuống nông thôn tôi có mang theo một hộp cao bách hoa có thể trừ sẹo, đợi về nhà tôi sẽ bôi cho cô một lớp thật dày luôn.”
“Ồ.”
Chu Phụ Cốc yên lặng nhặt khúc cây trên mặt đất lên, sắc mặt có chút âm trầm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.