Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 344: Chương 344:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Cả thôn chỉ có mấy phiếu, mà phiếu thức ăn đều được đưa cho nhà ăn để mua đồ ăn về.
“Có ba phiếu thịt. Ngày mai nhà ăn đi mua một ít thịt đi, cho mọi người được ăn mặn một bữa.”
Thời buổi này người chăn nuôi heo tương đối ít, vậy nên đa số ở các dịp lễ tết mới có thể giết heo.
Mỗi tháng, thị trấn trên kia cũng sẽ giết vài con heo. Nhưng trên trấn rất đông dân, còn chưa kể người các của thôn lân cận cũng đến đó mua thì mấy con heo kia chẳng thể nào đáp ứng đủ.
Thế nên, người ta muốn mua thịt thì không chỉ phải cần mỗi tiền mà còn phải có phiếu định mức. Thế nhưng một thôn không thể nào phát cho mỗi hộ gia đình một phiếu thịt được, bởi vì cả thôn cũng chỉ được nhận vẻn vẹn có mấy phiếu. Nhưng những loại phiếu định mức khác, chẳng hạn như phiếu bánh ngọt thì mỗi hộ sẽ được một phiếu.
Sau khi phát phiếu xong, mọi người vào nhà ăn để ăn cơm chiều.
Nhóm thanh niên trí thức ngồi chung một bàn, yên lặng ăn uống.
Trình Hi hỏi thăm: “Vũ Ly, tay cô còn đau không?”
Trình Hi tự nhận thấy mối quan hệ của cô và Trần Vũ Ly cũng không đến nỗi nào nên cô đã mạnh dạn kêu thân thiết hơn một chút.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu lên đáp: “Không đau.”

Tiểu Ác: “…Cô kêu đau một tiếng thì sẽ chết hả?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Đau.”
Trình Hi: “?”
Không đau, đau?
“Có phải là lúc đầu không đau bây giờ mới bắt đầu từ từ đau không? Ngày mai chúng ta đi họp chợ trên thị trấn đi, mua chút đồ ăn ngon, nhân tiện để bác sĩ xem cho cô, dù sao vết thương cũng khá dài.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy làm một nhân vật phản diện nhỏ thì cô không cần phải chủ động đi tìm nhiệm vụ, chỉ cần chờ nhiệm vụ tự dâng tới cửa là được. Trong tình huống bình thường thì Chu Phụ Cốc sẽ không tới chỗ của cô.
Nguyễn Tiểu Ly húp một ngụm cháo nhỏ: “Tiểu Ác, nhiệm vụ ở thế giới này hơi nhẹ nhàng nhỉ.”
“Đúng vậy, quá dễ dàng, cho nên cô làm ơn duy trì thiết lập nhân vật giùm ta đi. Cô là con gái, mềm yếu một chút cũng đâu có mất mặt.”
“Ừm.”
Tiểu Ác…
Bạn cho rằng Nguyễn Tiểu Ly “ừm” là đã đồng ý sao? Không, sự thật là cô ấy đang không muốn nghe bạn trò chuyện, không muốn nghe bạn nói tiếp vấn đề đó nên mới “ừm” cho có lệ với bạn mà thôi.
Có một ký chủ khi thì chuyên nghiệp, khi thi lười biếng tùy ý làm nó có chút nhọc lòng.

Tiểu Ác âm thầm mở kho điểm tích lũy của mình. Cũng may là nó đã đủ giàu, cho dù Nguyễn Tiểu Ly làm cái gì cũng sẽ không chơi mất hết số điểm này, chỉ là vấn đề kiếm nhiều hay kiếm ít thôi. Dù sao thì nó vĩnh viễn sẽ không bị thâm hụt vốn.
Tiểu Ác nghĩ vậy mới mở lòng ra một chút. Nó có thể không nhất nhất theo đuổi điểm số nhưng hiệu suất thì vẫn phải có.
Nó rất thích điểm tích lũy. Điểm tích lũy có thể đổi quần áo trên hệ thống cũng như nâng cấp chip của nó, có thể mở cửa sau cho Nguyễn Tiểu Ly và còn cho nó tự do ra vào không gian của hệ thống.
Nói tóm lại, điểm tích lũy có cực cực kỳ nhiều tác dụng. Trong đó, tác dụng mà tiêu hao điểm nhiều nhất chính là nâng cấp chip. Số điểm dùng cho việc nâng cấp là không thể đếm được, cho đến cuối cùng thì Tiểu Ác sẽ có thể biến hóa thành người.
Kế hoạch biến hệ thống thành người đến nay vẫn chưa từng thành công thật sự.
Tiểu Ác có chút mất hứng khi nghĩ đến chuyện này, nhưng khi nhìn bảng điểm tích lũy của mình thì nó lại rất tự hào. Chắc chắn nó chính là hệ thống giàu nhất!
Một ngày nào đó nó sẽ biến thành người, kết thúc cuộc lang bạt bất tận này và quay trở lại trạm không gian.
Nguyễn Tiểu Ly không biết Tiểu Ác đang suy nghĩ gì, cô không nghe thấy Tiểu Ác lên tiếng nữa.
Ăn xong cơm chiều thì trời đã chập tối. Đoàn người ra bờ sông rửa chén, Trình Hi chủ động nói: “Vũ Ly, tay của cô không tiện, để tôi rửa chén giúp cô.”
“Không có gì bất tiện, vết thương ở cánh tay chứ không phải lòng bàn tay.” Nguyễn Tiểu Ly từ chối.
Cô ngồi xổm xuống, nhúng cái chén xuống sông rồi bắt đầu kì cọ. Vị trí ngồi của cô chéo với chàng trai cao lớn ở dưới hạ du kia.
Nguyễn Tiểu Ly nhanh tay cọ rửa cái chén của mình nhưng lại vô tình trượt tay làm cái chén bị nước sông cuốn đi.
Trình Hi thấy thế liền hô lên: “Chén, chén bị cuốn đi rồi.”

Nguyễn Tiểu Ly nhìn xuống, bất lực nhìn cái chén bị nước sông cuốn đi.
Đúng lúc đó, một cánh tay mạnh mẽ đã vớt được cái chén bị nước cuốn trôi ra giữa sông.
Chu Phụ Cốc bước xuống nước để vớt cái chén lên, từ đầu gối của hắn trở xuống đều bị ướt.
Hắn cầm cái chén lên, bỗng phát hiện nó nhỏ hơn cái chén của mình không chỉ là một chút.
Thường ngày cô dùng cái chén nhỏ như vậy để ăn cháo sao, ăn như vậy có no được không?
Trước đây Chu Phụ Cốc đã cảm thấy Trần Vũ Ly gầy và thấp bé hơn các cô gái trong thôn. Cô vốn đã thấp bé như vậy lại còn ăn không ngon, không no thì cơ thể sẽ không chống đỡ nổi mất.
Hình như hắn đã nghĩ hơi nhiều rồi…
Ánh mắt Chu Phụ Cốc trở lại vẻ lạnh lùng, hắn cầm cái chén lên bờ rồi đưa cho cô: “Lần sau rửa chén nhớ cầm cho chắc.”
Nguyễn Tiểu Ly dùng sức cầm lấy cái chén kia, tức giận nói: “Tôi cầm chắc, chỉ là nước sông chảy mạnh quá thôi. Trôi cũng trôi rồi, tôi đâu có kêu cậu đi vớt lại giùm tôi.”
Mọi người đang nhìn qua bên này. Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy có chút chút xấu hổ, cô xả giận với Chu Phụ Cốc xong rồi lập tức quay người đi.
Chu Phụ Cốc ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn cô đi mà trong lòng có hơi bực bội.
Hắn lại gây thù với cô à? Có vẻ như hắn làm gì cũng bị cô ghét…
Một đoạn nhạc đệm nhỏ đi qua, mọi người ngẩng đầu lên nhìn vài cái rồi tiếp tục cúi đầu rửa chén, rửa chén xong thì cầm chén của mình về nhà ngủ.
Trời tối xuống rất nhanh. Tất cả mọi người đã làm việc cả ngày dài, vì thế buổi tối lên giường là ngủ ngay.
Ban đêm trong thôn cũng không yên tĩnh mấy.

Tiết trời thanh minh, tiếng kêu của ếch nhái vang vọng khắp đồng ruộng, tiếng sau còn to hơn tiếng trước, hết đợt này đến đợt khác. Trên đồng, ngoài tiếng ếch kêu còn có những âm thanh thưa thớt của dế và những con bọ không rõ tên, thỉnh thoảng cũng tiếng chó sủa của nhà nào đó xen vào.
Trời tối dần, xòe năm ngón tay cũng không thấy được, sau đó lại dần dần chuyển sáng, trời đất bao la lại khoác lên một màu trắng xám.
Trời hừng sáng, cả thôn bị sương mù phủ kín. Sương núi giăng đầy, không gian mênh mông toàn là đồng ruộng, đâu đó thấp thoáng những ngôi nhà đất nằm rải rác giữa đồng núi hoang vu. Cả thôn làng bình yên tựa như một bức tranh thủy mặc.
Lúc này đã có không ít hộ gia đình phát ra tiếng động. Mọi người đang mặc quần áo, tiếng trò chuyện của họ rất khẽ trong không gian rộng lớn của buổi sáng sớm.
Hôm nay là ngày hợp chợ. Thị trấn cách thôn khá xa, muốn đến họp chợ thì phải dậy trước khi mặt trời mọc, sau đó phải trèo đèo lội suối để đến thị trấn.
Nguyễn Tiểu Ly dậy rất sớm, ngay sau Trình Hi cũng thức dậy.
Trình Hi hơi kinh ngạc: “Vũ Ly, hôm nay cô dậy sớm vậy? Tôi còn tưởng phải gọi cô dậy đấy.”
Nguyễn Tiểu Ly không trả lời cô, cô cầm quần áo vào phòng tắm thay.
Quách Tiểu Tuệ cũng ngồi dậy, vừa định rời giường đi thay đồ thì đã thấy có người ở trong đó.
“Ủa? Sớm vậy đã chiếm chỗ rồi.”
Trình Hi chỉ nhìn chứ không nói gì.
Nguyễn Tiểu Ly thay đồ xong và bước ra, Quách Tiểu Tuệ trông thấy cô thì rất ngạc nhiên rồi sau đó lại “hừ” một tiếng.
Trình Hi đi tới: “Vũ Ly, lát nữa chúng ta tranh thủ đến nhà dì Trần đi. Nhà dì ấy có xe bò, chúng ta đến xem có thể đi ké xe của họ để lên thị trấn không.”
Một nhà có xe bò thì chắc chắn những nhà khác sẽ muốn đi ké, muốn có chỗ dư cũng không dễ. Nhưng Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy có hào quang của nữ chính Trình Hi ở đây thì sẽ không có vấn đề gì.
Bọn họ thu dọn đồ đạc rồi đến nhà dì Trần.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.