Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 349: Chương 349:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Trên con đường núi nhỏ hẹp, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu xuống sườn núi, trên mặt đất cũng lấm tấm những vệt sáng.
Chiếc xe bò lắc lư đi qua con đường nhỏ gập ghềnh, thôn dân trên xe đang ngủ gà ngủ gật vì mệt mỏi.
Ở cuối xe, hai cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, người bên cạnh hai cô là một thanh niên to con có mặc áo khoác.
Từ lúc lên xe, cơ thể của Chu Phụ Cốc cứ mãi căng cứng, bởi vì người ngồi bên cạnh hắn vừa hay lại là cô thanh niên trí thức luôn ghét hắn kia.
Ngồi bên cạnh cô khiến Chu Phục Cốc vô cùng căng thẳng. Nhưng những lúc chậm chạp thả lỏng người, hình như hắn có thể ngửi được mùi thơm tỏa ra từ trên người cô.
Đó là một mùi hương rất dễ chịu, Chu Phụ Cốc chưa từng ngửi qua mùi hương ấy bao giờ. Điều này càng khiến Chu Phụ Cốc muốn đến gần cô hơn để ngửi kỹ xem mùi hương đó phát ra từ đâu.
Từ tóc của cô ư?
Chu Phụ Cốc âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu của hắn lăn lên lộn xuống, khuôn mặt tuấn tú tỏ ra vô cùng trầm trọng.
Nguyễn Tiểu Ly đung đưa chân, ánh mắt không hề đặt lên người bên cạnh lấy một lần, cả quãng đường cứ ung dung lắc chân như thế.

Xe bò di chuyển từng chút về phía trước. Đường núi khá hẹp, thỉnh thoảng xuất hiện những tảng đá rơi từ trên núi xuống nhưng chưa có người kịp dọn dẹp.
Lúc xe đi qua một đoạn nào đó, bánh xe cán lên cục đá và bị xóc nảy rất mạnh.
Vốn dĩ Nguyễn Tiểu Ly không vịn chắc lắm nên đột nhiên bị xóc nảy khiến cả người cô bị hất lên. Cô lập tức nắm lấy ván xe dưới mông nhưng cũng không tránh được bị lắc lư.
Chu Phụ Cốc theo phản xạ đưa tay ra đỡ cô.
Nguyễn Tiểu Ly vốn có thể tự xử lý được nhưng đột nhiên bị một bàn tay to ôm lấy làm cô sững người lại, sau đó cô nghiêng đầu qua hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Chu Phụ Cốc tức khắc chột dạ nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc, trầm giọng nói: “Thanh niên trí thức Trần nắm cho chắc, cẩn thận bị ngã.”
Những người còn lại nhìn hai người rồi lại nhìn đi chỗ khác.
Nữ thanh niên trí thức sắp ngã được Chu Phụ Cốc đưa tay ra đỡ là chuyện hết sức bình thường.
Chu Phụ Cốc buông tay ra.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn bàn tay vừa bị nắm của mình một hồi, sau đó cô ngẩng đầu, hung dữ trừng hắn một cái.
Chu Phụ Cốc hoàn toàn ngơ ngác, cho đến khi Nguyễn Tiểu Ly quay đầu đi thì ánh mắt sững sờ của hắn mới giãn ra.
Đúng là giống hệt con mèo nhà hắn lúc trước, tức giận là sẽ trừng người khác hoặc dứt khoát làm lơ luôn…
Chu Phụ Cốc thu hồi ánh mắt, lắng lòng xuống mà nghĩ về quá khứ.
Thật ra hắn rất thích mèo và chuyện này chỉ có mình hắn biết, là một bí mật.
Khi còn nhỏ cả nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn bị cha mẹ giấu trong phòng, cửa nhà bị khóa lại nên hắn không ra ngoài được, ngày ngày chỉ có một mình hắn ở trong căn phòng tối đen. Vậy mà luôn có một con mèo trèo qua cửa sổ và kêu meo meo với hắn. Những lúc hắn đưa tay ra định chạm vào nó thì nó sẽ luôn dùng ánh mắt ghét bỏ để nhìn hắn.
Ký ức thời thơ ấu của Chu Phụ Cốc còn đọng lại trong hắn đến tận bây giờ ngoại trừ chuyện hắn đã lén đi ra đường và nhìn thấy những cảnh tượng không thể chịu đựng được kia, còn lại đều là những chuyện trải qua trong căn phòng tối cùng với con mèo ấy. Nhưng tuổi thọ của mèo không dài, cuối cùng con mèo ấy cũng biến mất.
Người xưa nói mèo là con vật có linh tính, khi nó cảm thấy mình sắp chết thì sẽ im lặng tìm một nơi vắng vẻ, lặng lẽ ra đi mà không cho ai biết.
Nghĩ vậy, Chu Phụ Cốc có chút buồn bã. Đây là bí mật của riêng hắn…
Xe bò trải qua một chặng đường gập ghềnh, cuối cùng cũng về tới thôn. Vừa đến cửa thôn thì chiếc xe dừng lại, mọi người thu dọn đồ đạc xuống xe.
“Cảm ơn chị Trần. Nếu không có xe bò của nhà chị thì chắc tới trời tối tôi mới về tới nhà quá.”
Mặc dù xe bò chạy không nhanh nhưng chắc chắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lực so với đi bộ. Tuy nó rung lắc nhưng vẫn có thể duy trì một tốc độ, còn con người thì sẽ bị trì hoãn bởi đủ loại nguyên nhân.
Sau khi cảm ơn xong, mọi người lần lượt đi về. Trình Hi cũng bước tới nói một câu cảm ơn rồi mới đi.

Trình Hi và Nguyễn Tiểu Ly, hai người một trước một sau đi trên bờ đê.
Chiều nay Trình Hi rất kỳ lạ, không giống như mọi khi mà tiến lên nói chuyện với Nguyễn Tiểu Ly, thay vào đó chỉ lặng lẽ đi sau lưng cô như thể đang suy nghĩ gì đó.
Nguyễn Tiểu Ly không quan tâm, im lặng đi về phía trước.
Sau khi trở lại ký túc xá của thanh niên trí thức, trong ký túc xá lúc này rất yên tĩnh, có lẽ mọi người đã đi chợ cả rồi.
Những người khác không may mắn được ngồi xe bò như bọn họ. Cả một nhóm trí thức phải dựa vào đôi chân yếu ớt mà đi bộ lên thị trấn, có lẽ đến lúc trời tối thì mới về tới.
Nguyễn Tiểu Ly phân loại thức ăn mình mua được rồi cho vào hộp.
Chiếc rương cô mang theo rất to, được chia thành từng ngăn, ngăn lớn nhất dùng để đựng quần áo. Một chiếc rương như vậy dùng để trữ và phân loại đồ vật là phù hợp nhất.
Sau khi cất đồ đạc xong, Nguyễn Tiểu Ly ăn vài miếng bánh ngọt rồi ngủ trưa.
Không cần phải đi làm việc mà không nghỉ ngơi cho tốt thì thật có lỗi với ngày nghỉ này.
Cô ngủ thẳng đến trời tối. Lúc này, ký túc xá bắt đầu sôi nổi lên.
Mọi người đã đi chợ về và đang tụm lại hỏi nhau đã mua những gì.
Quách Tiểu Tuệ vừa bước vào đã kêu lên: “Nhà mọi người có gửi đồ gì không? Nhà tôi có gửi này.”
Giọng điệu khoe khoang như thế có muốn giấu cũng không giấu được.
Quách Tiểu Tuệ ném một cái gói giấy lên bàn: “Nhà tôi gửi cho tôi thịt heo khô, có tiền cũng không mua được đâu. Tôi mới xuống đây nửa tháng mà người nhà đã gửi đồ xuống rồi. Haiz, họ nhớ tôi quá mà.”
Nguyễn Tiểu Ly không thèm để vào tai lời nói của Quách Tiểu Tuệ. Nhưng hiện tại cô đang muốn đi ra ngoài để lấy nước, lúc đi ngang qua thì nhìn thấy cái túi giấy trên bàn kia.
Túi này không có vết dầu?

Thịt heo khô được gửi đi một tháng mới tới đây thì túi giấy không thể nào khô ráo như vậy. Còn nữa, cái túi giấy này còn rất giống với loại mà cửa hàng thịt khô trên thị trấn sử dụng.
Trong mắt Nguyễn Tiểu Ly hiện ý cười. Vậy là rõ ràng rồi.
Trình Hi đang ngồi ở mép giường của mình, dường như đang suy nghĩ gì đó nên hoàn toàn không nghe thấy Quách Tiểu Tuệ nói gì.
Quách Tiểu Tuệ thấy không ai để ý đến mình thì lập tức thay đổi sắc mặt: “Sao không ai nói gì hết thế? Tôi đang nói chuyện với các cô mà sao không trả lời hả? Có phải là nhà mấy người không gửi gì nên không có gì để nói phải không? Nói ra tôi cũng sẽ không cười nhạo các cô đâu, thật là.”
Nguyễn Tiểu Ly cười khinh thường, không nói gì.
Quách Tiểu Tuệ tinh mắt nhìn thấy: “Trần Vũ Ly, cô cười cái gì? Cô ghen tị tôi nhận được đồ chứ gì?”
“Không ghen tị.”
“Tôi thấy rõ ràng là cô đang ghen tị, còn ở đây giả bộ thanh cao làm gì.”
Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấu. Quách Tiểu Tuệ còn không biết điều mà vẫn ngạo mạn hất cằm khoe khoang.
“Tiểu Ác, cảm ơn ngươi đã không chọn thân xác của Quách Tiểu Tuệ cho ta. Cô ta quá ngu xuẩn.”
Tiểu Ác hung dữ nói: “Ta hối hận vì đã không chọn thân xác của Quách Tiểu Tuệ cho cô. Nếu chọn cô ta thì chắc chắn ta sẽ có một đống điểm tích lũy rồi.”
“…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.